Chương 187: Tiểu Nhân Đắc Ý
Chương 187: Tiểu Nhân Đắc ÝChương 187: Tiểu Nhân Đắc Ý
"Ông còn không biết loại người như tôi gả vào nhà nào cũng khắc chết tướng công sao, ai còn dám nữa! Lão bản, cửa tiệm của ông lớn như vậy mà ngay cả tổ yến cũng không có sao? Nghe nói tổ yếu có thể dưỡng nhan đó, ông không nghĩ cách mua một chút sao?”
Ôn Noãn nghe xong lời này, nàng cũng liếc mắt nhìn qua một cái, đây là người đàn bà góa chồng? Nhưng mà nhìn tư thế đi đường và khí sắc của người này thì có vẻ là đã có thai! Han là đã được ba tháng, nhưng vẫn chưa lộ thai rõ.
"Tổ yến thì không có, nhưng vi cá lại có một chút, loại vi cá này rất bổ với phụ nữ, tôi chắc chắn ăn xong sắc mặt của cô cũng sẽ hồng hào, cô có muốn không?”
"Thật không? Có thật sự là tốt như ông nói chứ? Bán thế nào để tôi xem, ông đừng có mà lừa tôi!"
"Bạc thì dễ nói, tôi không có để ở trong cửa tiệm, cô theo tôi đến kho hàng xem đi!"
"Thứ quỷ ma, không để trong cửa hàng thì ông làm sao bán?"
"Ha ha, thứ này không bán cho người khác, chỉ bán cho cô." Hai người đi vào trong phòng.
Tiểu nhị của cửa tiệm đã nhìn mãi thành quen, còn xem như không thấy.
Lúc này Ôn Gia Thụy đã chất hết mọi thứ lên xe bò, ông ấy đứng bên ngoài cửa gọi Ôn Noãn: "Noãn nhi, xong rồi, chúng ta đi thôi!"
"Dạ." Ôn Noãn đi ra khỏi cửa tiệm, ngồi lên xe bò.
Cũng không để người phụ nữ kia trong lòng.
Hai người trở lại thôn nhà họ Ôn thì trời cũng đã chập tối.
Ôn Gia Thụy dừng xe bò ở bên ngoài sân, vừa lúc nhìn thấy Ôn Gia Phú dắt theo một ông già đang cõng một cái hộp gỗ từ trên núi đi xuống.
Ôn Gia Phú thấy bọn họ cũng đi đến, vui vẻ nói: "Tứ đệ, mới đi thị trấn về sao? Tứ đệ, đệ thật lợi hại! Nhặt được một khối ngọc thạch rồi cứ thế im lặng mà làm giàu, cũng không cho ai biết! Đại ca đang cần bạc dùng gấp, tứ đệ có thể cho huynh mượn chút bạc không?"
Dùng bạc của họ để mua quặng ngọc mà bọn họ đã phát hiện, chờ cho sau này bọn họ biết được, thì có lẽ cũng sẽ tức chết!
Ha ha.
Ôn Gia Thụy thản nhiên nói: "Đại ca thật biết nói đùa, nhà của đệ còn chưa xây! Làm gì có bạc để cho huynh mượn, đệ còn đang muốn đến hỏi mượn chút bạc của đại ca để làm vật dụng trong nhà đây."
Ôn Gia Phú nhìn thái độ này của ông cũng không có tức giận, chỉ cười ha ha nói: 'Ha ha, đệ không cho mượn thì đừng hối hận nha, đây chính là cơ hội để làm giàu đó! Vốn còn đang muốn chia cho đệ một chút, hiện tại thì thôi quên đi! Ha ha, đại ca vẫn cảm ơn đệ! Không nói nữa, đại ca bây giờ còn muốn đi mượn bạc của bà cô đây!"
Ông ta sẽ lập tức có một quặng ngọc, sẽ phát tài, nên hiện tại không có chuyện gì có thể ảnh hưởng tâm tình tốt của ông ta.
Huyện Thừa đại nhân đã đồng ý với ông ta, chỉ cần ông ta có thể bỏ ra một vạn hai thì ông ta có thể mua được quặng ngọc, còn hai vạn hai còn lại thì Huyện Thừa đại nhân sẽ bỏ ra, hơn nữa còn sẽ mua quặng ngọc thạch đó dưới danh nghĩa Ôn Gia Phú của ông tal
Sau đó ông ta lấy ba phần, Huyện Thừa đại nhân lấy bảy phần.
Một quặng ngọc lớn như vậy, cho dù bản thân ông ta chỉ được chia có ba phần, thì cũng đã có được hơn mười vạn lượng!
Nhưng mà, hiện tại ông ta không có một vạn hai, cho nên ông ta dự định trong đêm nay sẽ đến phủ thành tìm bà cô mượn bạc hoặc cũng có thể nói bọn họ cùng hợp tác, ba phần này có thể chia một nửa cho nhà của bà cô.
Hơn mười vạn lượng chia đôi ra cũng có thể kiếm được mấy vạn, đây là số bạc mà tửu lâu của ông ta mở cả đời cũng không kiếm được!
Ôn Gia Phú nghĩ đến đây lại vung roi ngựa, hận không thể lập tức đến ngay phủ thành lấy được bạc, mua được quặng ngọc kia.
Ôn Noãn nhìn bùn đất trên người của cả hai, nàng có chút suy tư.