Chương 1866: Thăm Dò Tình Hình Quân Địch
Chương 1866: Thăm Dò Tình Hình Quân ĐịchChương 1866: Thăm Dò Tình Hình Quân Địch
Binh lính bên ngoài nghe tiếng cười ở trong chủ trướng truyền ra ngoài thì đều đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ là Đại tướng quân đã nghĩ ra cách gì đó khắc chế quân địch?
Trận chiến ngày mai đương nhiên có thể đuổi cẩu tặc Nam Cương ra khỏi Kỳ Linh Sơn đúng không?
Bọn lính không khỏi dâng cao niềm tin.
Nói thật, đại quân của triều đình còn chưa đuổi tới, nơi này chỉ có năm vạn binh mã, nhưng lại phải đối phó với đại quân mười vạn của Nam Cương quốc, trong lòng các binh lính khó tránh khỏi có chút lo sợ bất an.
Nhưng giờ phút này nghe được tiếng cười vui sướng lại kích động của Lâm Đình Hiên, trong lòng mọi người càng tin tưởng nhiều hơn.
Trong nội trướng, Lâm Đình Hiên vui mừng đi qua, hắn lại lấy ra tấm bản đồ vừa rồi, mở ra, nói với Tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, ngươi giúp ta đi thử quân địch có giấu lương thảo ở ba nơi này hay không, có được không?"
Hiện tại hắn chỉ muốn mau chóng kết thúc chiến sự rồi chạy trở về.
Nhưng mà nếu muốn bắt lấy toàn bộ Nam Cương quốc, không mất thời gian hai ba năm gần như không có khả năng.
Hắn chỉ sợ chờ đến lúc hài tử biết đi mua nước tương mới có thể trở về.
Lâm Đình Hiên thầm thở dài một hơi ở trong lòng, càng thêm áy náy với Ôn Hinh và hài tử.
Tiểu Hắc gật đầu.
Sau đó nó nhìn thoáng qua vị trí đánh dấu trên bản đồ một lúc lâu, mãi cho đến khi nó hiểu rõ rốt cuộc là vị trí nào.
Lâm Đình Hiên ở bên cạnh nói: "Tiểu Hắc, thuận tiện ngươi nhìn xem tối hôm nay có quân địch mai phục ở rừng cây nhỏ phía sau Kỳ Linh Sơn hay không."
Lúc này nó mới vỗ cánh bay đi.
Lâm Đình Hiên lại lần nữa viết một lá thư nhà, cẩn thận dặn dò Ôn Hinh nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân và con, chờ hắn trở về.
Lá thư vừa rồi là hắn báo bình an, chỉ dặn dò Ôn Hinh chăm sóc tốt cho bản thân. Hiện tại biết nàng có hi, đương nhiên là phải viết một lá thư khác.
Sau đó Lâm Đình Hiên lại viết một lá thư khác, là gửi cho Nạp Lan Cẩn Niên, chủ yếu là báo cáo tình hình ở nơi này và kế hoạch của hắn.
Chờ Tiểu Hắc trở về lại nhờ nó đưa hai lá thư này trở vê.
Có Tiểu Hắc và tiểu Ngốc, bọn họ có thể liên hệ với nhau rất nhanh.
Như vậy sẽ rất có lợi trên chiến trường.
Vào lúc hừng đông, Tiểu Hắc bay trở về.
Lâm Đình Hiên đang nằm trên sạp nghỉ ngơi, Tiểu Hắc vừa bay trở về thì hắn lập tức biết được.
Hắn ngồi dậy, lấy ra bản đồ và cuốn từ điển tiếng diều hâu.
Ưng trảo của Tiểu Hắc đặt lên bản đồ, chấm vào hai vị trí trong ba vị trí mà Lâm Đình Hiên khoanh lại.
"Kho lúa của quân địch ở hai vị trí này sao?" Trong lòng Lâm Đình Hiên rất vui vẻ, nhìn chằm chằm Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc gật đầu.
"Chỉ có hai kho lúa sao?"
Tiểu Hắc lại gật đầu! Lâm Đình Hiên nhịn không được mà hô to một tiếng: "Tốt!"
Ngày mai trong lúc hai quân giao chiến với nhau, hắn sẽ âm thầm phái người đi đốt kho lúa của quân địch.
"Vậy quân địch có mai phục ở rừng cây nhỏ kia không?”
Tiểu Hắc gật đầu, sau đó ưng trảo của nó lại vỗ vào cuốn từ điển, ý bảo Lâm Đình Hiên mau chóng lật từ điển.
Lâm Đình Hiên vội vàng lật một lại tờ một tờ từ điển tiếng diều hâu, làm Tiểu Hắc chỉ điểm giang sơn.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Lâm Đình Hiên được một câu: Quân địch có mai phục, còn có độc khí.
Đúng như suy đoán của Lâm Đình Hiên.
"Tiểu Hắc, ngươi có biết bọn họ mai phục ở địa phương nào không?" Lâm Đình Hiên chỉ vào mỗi một khu vực trên bản đồ.
"Nơi này là rừng cây nhỏ."
Tiểu Hắc nhìn bản đồ, ở khu vực Lâm Đình Hiên chỉ ra, ưng trảo gõ vào mấy nơi.
Lâm Đình Hiên hỏi vài câu, Tiểu Hắc hoặc là gật đầu, hoặc là lắc đầu.
Bởi vì Lâm Đình Hiên đã có một số suy đoán quân địch sẽ bố trí mai phục như thế nào, cho nên mấy vấn đề hắn vừa hỏi đều là vấn de mấu chốt.
Tiểu Hắc chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được.
Ba mươi phút trôi qua, Lâm Đình Hiên đại khái đoán được quân địch bố cục như thế nào.
Cũng không khác suy đoán của hắn là bao, như vậy hắn đã yên tâm rồi.