Chương 1872: Ông Ấy Không Muốn Làm Nữa
Chương 1872: Ông Ấy Không Muốn Làm NữaChương 1872: Ông Ấy Không Muốn Làm Nữa
Ông ấy tiếp nhận phần tấu chương Lâm công công đưa tới, nhìn thoáng qua, hai mươi vạn lượng bạc trắng, mười vạn thạch lương thực!
30 vạn lượng bạc trắng, mười vạn thạch lương thực!
Quan viên nơi này muốn bạc và lương thực cứu tế, Công Bộ muốn bạc cứu chữa lũ lụt!
Lại còn phải có bạc để trù bị lương thảo và thuốc trị thương, vũ khí.
Một người hai người há miệng là đòi mười vạn, hai mươi vạn, năm mươi vạn! Đều là không phải lấy tiên từ túi tiền của mình cho nên không cảm thấy đau lòng saol
Tháng gần đây tóc của Hộ Bộ thượng thư đã bạc không ítI
Cũng không biết hiện tại cáo lão hồi hương có được hay không, ông ấy không muốn làm nữal
"Hoàng Thượng, không phải đầu tháng mới phát ra mười vạn lượng bạc và mười vạn thạch lương thực cứu thế Nghiệp Thành hay sao? Sao lại đòi bạc nữa! Hơn nữa vi thần nhớ rõ năm trước đã phát ra mười vạn lượng bạc xây dựng đê ở Nghiệp Thành, đê này làm bằng rơm rạ sao, vừa có lũ lụt là vỡ đê? Vi thân cho rằng cần phái khâm sai đại thân đến phương nam điều tra rõ tình hình lũ lụt ở phương nam rồi báo cáo lên mới quyết định phát ra bao nhiêu bạc đi cứu tế."
Hoàng Thượng lắc đầu: "Tin tức không phải có thể lập tức gửi trở lại, chỉ sợ tình hình lũ lụt thật sự nghiêm trọng như vậy, nếu không kịp thời phát bạc đi xuống thì các bá tánh sẽ gặp nạn!"
Phương nam có nhiều địa phương gặp lũ lụt như vậy, phát ra một khoản lại một khoản bạc đi xuống, Hoàng Thượng đã sớm phái người đi điều tra tình hình, tính thời gian có lẽ khâm sai đại thần cũng sắp đến bên kia rồi.
Đợi điều tra rõ ràng chuyện này, bồ câu truyền thư về cũng là chuyện của mười ngày nửa tháng sau.
Chỉ là lũ lụt làm cho bá tánh trôi dạt khắp nơi, hiện tại biên cảnh Nam Cương lại có chiến sự, rất nhiều bá tánh ở biên cương ua vào các thành trì khác, dẫn tới rất nhiều thành trì đều có dân chạy nạn và lưu dân, nếu triều đình không nhanh chóng phát bạc cứu tế xuống, rất dễ làm bá tánh đói chết, thậm chí còn xuất hiện bạo động, như vậy tình hình bá tánh thương vong sẽ càng lớn hơn.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua Hoàng Thượng, Hoàng Thượng là một lòng suy nghĩ vì dân chúng, cho dù hoài nghi bên trong có gian dối cũng lo lắng là thật sự, sau đó con dân của ông sẽ gặp nạn.
Ôn Noãn nghĩ muốn làm Tiểu Hắc đi phía nam nhìn xem một chút! Tiểu Hắc bay khá mau.
Hoàng Thượng nhìn về phía Ôn Noãn: "Tuệ An quận chúa cảm thấy thế nào?"
Ôn Noãn: "Hoàng Thượng lòng mang bá tánh, thật sự là phúc lợi của thương sinh trong thiên hạ, bạc cứu tế thật sự là nên phát kịp thời, đó là bạc cứu mạng. Chỉ là có thể phái một khâm sai đại thần tới huyện thành gặp tai họa theo dõi tình hình cứu tế, cần phải mỗi một văn tiền đều là dùng để cứu cứu tết Ngoài ra cũng có thể làm quan phủ địa phương tổ chức một ít phú thương quyên bạc và một ít vật tư cứu tế. Người càng nhiều thì sức mạnh càng nhiều!"
Bởi vì phương nam có lũ lụt, có rất nhiều phủ đệ ở Kinh Thành đã quyên ra một ít lương thực, quần áo cũ và bạc đi cứu tế.
Việc này là Ngô thị đi làm, Ôn Noãn biết phủ của bọn họ cũng quyên ra năm vạn lượng bạc trắng và một vạn thạch lương thực.
Ôn Noãn biết mặc dù Hoàng Thượng nói phát bạc xuống, nhưng không phải thật sự phát từ Kinh Thành, sẽ là điều động bạc từ tiên trang của các châu phủ. Nhưng mà Hoàng Thượng phê chuẩn, bồ câu đưa thư truyền xuống cũng cần thời gian mấy ngày, sau đó điều động bạc cũng cần thời gian mấy ngày, cho nên Hoàng Thượng mới lo lắng nếu lũ lụt thật sự nghiêm trọng như vậy thì sẽ có nhiêu bá tánh gặp nạn. Hoàng Thượng cũng là nghĩ như vậy: "Là đạo lý này! Phương ái khanh, việc này cần khanh đi gom bạc. Khổ triều đình cũng không thể để bá tánh chịu khổi Tuệ An quận chúa, hay là ngươi lại đi đầu quyên một ít lương thực và bạc đi cứu tế."
Hoàng Thượng nghĩ thâm, lần trước ra mặt chính là phu nhân, lần này là tiểu thư, khác nhau!
Dù sao Hoàng Thượng biết, chỉ cần có người đi đầu quyên góp, những tiểu thư đó sẽ vì mặt mũi, cũng không cam lòng tụt lại so với người khác, sau đó đi theo quyên góp.