Chương 1900: Mơ Hồ Có Chut Bất An
Chương 1900: Mơ Hồ Có Chut Bất AnChương 1900: Mơ Hồ Có Chut Bất An
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Tam hoàng tử: 'Phái Tam hoàng tử và Cửu hoàng tử, cùng với Tào Tử Hào, nhi tử của Tào đại nhân đi, như thế nào?"
Tam hoàng tử đang tập trung suy nghĩ, không ngờ đột nhiên bị nhắc tới mình, hắn ta ngạc nhiên nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên.
Bởi vì Hoàng Hậu đã mất, một nhà Đại hoàng tử lại bị phạt đi canh giữ hoàng lăng, nên Cửu hoàng tử bị giữ lại trong phủ Cửu hoàng tử ở Kinh Thành tu tâm dưỡng tính, ngoại trừ ngày mùng một và mười lăm mỗi tháng, hoặc một ít ngày hội đi thỉnh an Hoàng Thượng ra, hầu như hắn không hề xuất hiện.
Mọi người không hiểu vì sao Nạp Lan Cẩn Niên lại đột nhiên nhắc đến Cửu hoàng tử.
Tam hoàng tử? Hoàng Thượng nghe vậy lập tức nhìn vê phía nhi tử không hề có cảm giảm tồn tại của mình này.
"Lão tam, con cảm thấy như thế nào?"
Tam hoàng tử vội vàng thu lại suy nghĩ, cung kính trả lời: "Có thể phân ưu cho phụ hoàng, nhi thần vui mừng đến cực điểm!"
Chỉ là phải rời khỏi kinh thành, Tam hoàng tử không vui lắm.
Còn nữa, tại sao Thập Thất hoàng thúc lại đột nhiên đề nghị làm mình và Cửu hoàng tử cùng đi?
Chẳng lẽ hắn đã có chút nghi ngờ mình, muốn thử xem mình có thể làm chút gì hay không sao?
Trong lòng Tam hoàng tử mơ hồ có chút bất an.
Hoàng Thượng gật đầu, lại nghĩ đến Cửu hoàng tử của mình cũng lớn rồi, mấy năm nay có vẻ đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng chững chạc hơn rất nhiều, đứa bé kia hàm hậu, không có nhiều lòng riêng giống như lão đại, đúng là nên rèn luyện một chút, nếu không người nhi tử nào cũng không quá thông minh, đều ngu ngốc như lợn, sẽ làm ông hoài nghi phi tân trong hậu cung vụng trộm!
Nếu không vì sao hoàng tử mà bọn họ sinh ra không có ai anh minh thần võ, thông minh tuyệt đỉnh giống như mình?
Hoàng Thượng lập tức nói: "Vậy lão tam, con và lão cửu cùng đi, từ trước đến nay con vẫn luôn rất chững chạc, con nhắc nhở lão cửu một chút." Hoàng Thượng nói tới đây thì dừng lại một chút, sau đó liếc mắt nhìn văn võ bá quan một vòng mới tiếp tục nói: "Hai người các con hiệp trợ Đại Lý Tự thiếu khanh Âu Dương đại nhân đến biên cảnh Đông Lăng quốc tìm Vương tướng quân điều tra rõ ràng việc này! Âu Dương ái khanh, việc này làm phiền khanh đi một chuyến!"
Tam hoàng tử và Đại Lý Tự thiếu khanh Âu Dương Khôn lập tức đứng ra chắp tay nói: "Nhi thần / Vi thần tuân chỉ!"
Hoàng Thượng lại nhìn về phía Binh Bộ thượng thư: "Tào ái khanh, để Tào phó tướng đến biên cảnh hiệp trợ hai vị hoàng tử và Âu Dương ái khanh điều tra rõ ràng chuyện về Vương tướng quân, khanh cảm thấy như thế nào?"
Mặc dù Hoàng Thượng là hỏi như vậy, nhưng cũng chỉ là tỏ vẻ hoàng đế tôn trong cấp dưới mà thôi.
Nếu Hoàng Thượng đã mở miệng, nếu không có tình huống đặc biệt gì, bình thường là sẽ không có người nào từ chối.
Hơn nữa đây chính là một cơ hội!
Vừa rồi Binh Bộ thượng thư nghe Nạp Lan Cẩn Niên nhắc đến tên nhi tử của mình, trong lòng âm thầm vui mừng.
Mặc kệ việc này như thế nào, lúc này hắn ta đi theo bên người Vương Kiêu cũng được xem là một cơ hội rất tốt để rèn luyện. Lần này Vương Kieu gặp được phiền toái lớn như vậy, đúng là lúc kiểm nghiệm một thế hệ Đại tướng quân gặp nguy không loạn, tùy cơ ứng biến, hóa hiểm thành an, nhi tử của mình đi theo bên người ông ấy học thêm kiến thức cũng tốt!
Binh Bộ thượng thư lập tức đứng ra, cung kính nói: "Có thể phân ưu giúp Hoàng Thượng là phúc của khuyển tử"
Hoàng Thượng nghe vậy thì cười ha ha: "Ha ha. Tốt! Vậy cứ quyết định như vậy! Lão tam, lão cửu và Tào phó tướng cùng đi xử lý việc này! Nhất định phải điều tra rõ ràng rành mạch!"
"Vâng!" Ba người cùng lên tiếng.
Hoàng Thượng lại nhìn về phía phủ doãn Thuận Thiên và Ngũ Thành Binh Mã Tư, dặn dò một hồi: "Lưu đại nhân, lúc các khanh mang binh đi điều tra nhất định phải nhớ cẩn thận, đừng làm hư hỏng đồ vật của phủ An Quốc Công! An Quốc Công trên có già, dưới có trẻ, đừng dọa người già".
Một hồi dặn dò cẩn thận như vậy đã sâu sắc thể hiện sự tôn trọng của một hoàng đế đối với một vị thần tử.