Chương 1913: Họ Chỉ Lo Cho Cháu Gái Mình Thôi Sao?
Chương 1913: Họ Chỉ Lo Cho Cháu Gái Mình Thôi Sao?Chương 1913: Họ Chỉ Lo Cho Cháu Gái Mình Thôi Sao?
Ôn Noãn biết hai người đang muốn đồng cam cộng khổ cùng phủ An quốc công.
Nhưng mà nếu việc này là thật, vậy thì hai người bọn họ càng phải trở về, Ôn Hinh đã lập gia đình nên sẽ không bị liên lụy, có thể giữ được người nào hay người đó!
Ngô thị gật đầu, nói: "Đúng vậy, hiện tại trong phủ có chút lộn xộn, con đã là phụ nữ có thai, đừng để thêm phiền phức, lát nữa ở trong nhà ăn cơm xong mẫu thân sẽ bảo phụ thân đưa con trở về."
"Nhưng mà..."
Vương thị cắt ngang lời nàng: "Hinh nhi nghe lời, nhà chúng ta ở gần nhau, có chuyện gì thì cháu cũng sẽ biết được, vả lại cháu ở chỗ này cũng không giúp được gì, nếu có gì xảy ra thì chỉ có thể chôn cùng nhau. Nhưng nếu cháu trở về, đến lúc đó nếu cữu công gia của cháu thật sự bị người ta hãm hại, chúng ta đều bị bỏ tù thì cháu vẫn có thể làm được một ít việc, cho người điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho chúng ta có đúng không! Còn nếu mọi người đều bị bắt đi hết, thì thật sự là kêu trời không thấu!"
Ôn Noãn gật đầu, nàng kéo tay Vương thị cười nói: "Bà nội nói đúng, nhưng mà nhị tỷ yên tâm, nhà chúng ta sẽ không đi đến bước đường này!"
Ôn Hinh thật sự rất muốn ở lại, nhưng nghe lời nói của Vương thị cũng có đạo lý, cho dù thế nào nàng cũng sẽ không sống cuộc sống tốt đẹp, mà để người trong nhà phải chịu khổi
"Vậy cháu ăn cơm xong sẽ trở về."
Ngô thị thở phào nhẹ nhõm.
Vương thị nở nụ cười: "Đây mới là bé ngoanl"
Ôn Linh giật giật khóe miệng, trong lòng nàng có chút lo lắng, vì sao Tứ thẩm cùng bà Vương lại không cho nàng cùng tỷ tỷ quay về huyện Ninh Viễn vậy?
Họ chỉ lo cho cháu gái của mình thôi sao?
Lúc này, Ôn Nhu cùng Ninh Hoài Kiệt vội vàng đi vào.
Vẻ mặt Ôn Nhu căng thẳng nói: "Mẫu thân, bà nội, Noãn nhị, vì sao lại thế này? Tỷ nghe nói phủ của chúng ta bị xét nhà?”
Hôm nay hai người bọn họ ra khỏi thành đi xem tình trạng tơ nhả tằm ở thôn trang, trên đường trở ve đã nghe dân chúng bàn tán nói với nhau chuyện phủ An quốc công bị trọng binh bao vây, còn bị xét nhà!
Khiến bọn họ sợ đến mức vội chạy đến đây.
Ngô thị vỗ tay nàng: "Không sao, không sao, con xem người trong phủ chẳng phải vẫn ổn sao?"
Ninh Hoài Kiệt vỗ tay Ôn Nhu: "Nàng xem đi, ta đã nói có lẽ là lời đồn bậy rồi mà!"
"Nhưng mà mọi người đều nói như vậy." Ôn Nhu liếc mắt nhìn quanh bốn phía, thấy mọi thứ đều bình thường thì trong lòng mới yên tâm một chút.
Ôn Noãn giải thích với Ôn Nhu một chút.
Nàng cũng nói hết những lời vừa rồi dùng để an ủi Ôn Hinh.
Ninh Hoài Kiệt nghe vậy cũng sợ hãi, chỉ sợ họ bị tính kế, nhưng mà cũng không cần quá lo lắng vì hắn không tin cữu công gia là người như vậy: "May mắn Hoàng thượng tin tưởng chúng ta."
Chỉ cần thiên tử tin tưởng, chuyện không phải do mình làm, vậy thì sẽ không cần sợi
Ôn Nhu nghe Ôn Noãn nói xong cũng hoảng sợ, cho nên dân chúng bên ngoài nói xét nhà đều là thật, chẳng qua là chưa đến bước đường cùng: "Vì sao cữu công gia lại xui xẻo như vậy mà mua trúng thôn trang kia chứ! Chắc không bị tính kế đấy chứ?!" Ôn Noãn cười lạnh: "Không biết, nhưng mà nếu là tính kế thì người tính kế kia cũng đã làm mọi việc chặt chẽ không kẽ hở, không để lại dấu vết nào!"
Ninh Hoài Kiệt gật đầu: "Đúng vậy!"
Ôn Nhu nghĩ đến năng lực của Nạp Lan Cẩn Niên và Noãn nhi nên cũng không quá lo lắng.
Ngô thị nói với Ôn Noãn: "Noãn nhi, việc này có cần viết thư tay nói cho đại ca của con biết một tiếng không? Tránh cho sau này hắn nghe người khác nói sẽ lo lắng. Còn có Lạc nhi nữa, cả nhà ngoại tổ của con, đều phải thông báo một tiếng."
Để tránh cho bọn họ vừa nghe một hai lời nói ở bên ngoài đã vội chạy về!
Ngô thị còn nghĩ bà ấy phải đích thân viết thư cho Ôn Thuần, nếu trong nhà thật sự xảy ra chuyện gì, thì hai phu thê bọn họ phải nhanh chóng chạy trốn đi, cũng để những người còn lại chạy trốn, tìm một chỗ mai danh ẩn tích chứ đừng nhảy vào trong hố lửa!