Chuong 1919: Tra Hoi
Chuong 1919: Tra HoiChuong 1919: Tra Hoi
Tuy rằng nhãn là loại trái cây phát triển ở phương nam, nhưng Nạp Lan Cẩn Niên đã sai người mang giống cây này từ phía nam đến đây, Ôn Noãn dùng mây tía cải tiến qua nhiều lần, trồng hơn hai năm, đây là thành quả năm đầu tiên.
Thịt dày, giòn chắc, ngọt thanh, nhiều nước, ăn rất ngonl
Nàng bò lên trên cây, hái chùm nhãn chín đều nhất xuống, bỏ vào trong rổ, trải một cải khăn, bỏ hết vỏ và hạt của quả sau khi nhai vào trong đó.
Nàng vẫn phải tiếp tục dùng mây tía để cải tiến số hột này, sau đó dùng làm hạt giống.
Ở trong kinh thành muốn ăn nhãn tươi là chuyện rất khó!
Nếu có nhãn bán thì cũng sẽ rất đắt.
Thêm mấy năm nữa, Ôn Noãn sẽ giúp các bá tánh trong kinh thành và phương bắc ai cũng được ăn nhãn.
Ôn Gia Thụy cũng hiểu đạo lý này, rốt cuộc bây giờ ông miễn cưỡng cũng coi như là một trọng thần trong triều đình.
Ngẫm lại chỉ là dẫn người đi hỏi vài ba câu, mà ông đã khẩn trương đến thế, hình như cũng không ổn!
"Con nói đúng, thôi, cha cũng chỉ lo Linh nhi bị sợ hãi! Chút nữa phái một chiếc xe ngựa sang đó đón con bé là được."
Ôn Noãn duỗi tay bọc hột và xác quả lại: "Vâng, chắc mẹ đã sắp xếp rồi. Cha, cha nếm thử quả nhãn này đi, rất ngọt! Bắt lấy!"
Nói xong Ôn Noãn liền lấy sợi dây thừng treo cái rổ kia lên, thả xuống dưới.
"Ừ”" Ôn Gia Thụy vươn đôi tay bắt lấy chiếc rổ đựng nhãn.
Sau đó Ôn Noãn thả người nhảy xuống, hai chân tiếp đất vững vàng!
Ôn Linh bị đưa đến công đường Thuận Thiên Phủ.
Thuận Thiên phủ doãn, Hình Bộ thượng thư, Đại Lý Tự Khanh ai cũng ngồi ở trên cao.
Ôn Linh thấy cảnh tượng đó, sợ tới mức phát run cả người!
Nha môn dẫn đầu nhắc nhở nàng: "Thấy đại nhân còn không mau quỳ xuống hành lễ?"
Lúc này Ôn Linh mới tỉnh ngộ, nhanh chóng quỳ xuống: "Dan nữ bái kiến ba vị đại nhân!"
Tuy rằng ba người trên cao đường kia Ôn Linh đã từng gặp qua, nhưng nàng chỉ từng thấy bọn họ mặc thường phục ngồi trong An Quốc Công phủ ăn cơm, khi đó nàng còn cảm thấy quan lớn trong kinh thành không hổ là quan lớn, không phải là người mà một huyện lệnh nho nhỏ có thể so được!
Xem người ta hiền lành gần gũi thế nào kial
Hiện tại ba người mặc đồ quan phủ, không giận mà uy, Ôn Linh sợ tới mức cũng không dám ngẩng đầu lên!
Cả người quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo, đang là mùa hè, nàng lại cảm thấy lạnh lão đến run bần bật.
"Ôn cô nương, bản quan có mấy món đồ muốn dò hỏi ngươi một chút, ngươi nhất định phải trả lời đúng sự thật, ở trên công đường nói dối là sẽ bị nhốt vào nhà tù! Ngươi biết chứ?"
Vẻ mặt của Thuận Thiên phủ doãn có chút nghiêm túc, giọng điệu cũng mang theo uy nghiêm, đã không còn vẻ hiên hòa của ngày thường.
Cả người Ôn Ngọc run lên, cúi đầu không dám nhìn người trên cao đường, vội gật đầu: "Dan dân nữ biết! Dân nữ không dám nói dối dù chỉ là nửa câu!" Thuận Thiên phủ doãn cầm lấy cây tram đuôi phượng ở trên bàn: "Ôn Linh cô nương, ngươi có từng nhìn thấy cây trâm đuôi phượng này hay không?”
Ôn Linh nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, nàng gật đầu: "Bam đại nhân, hình như dân nữ đã từng nhìn thấy, vào ngày nhị đường huynh thành thân, có khách làm rơi cây trâm đuôi phượng này thì phải?"
Lúc đó Ôn Noãn cầm cây trâm này hỏi mọi người, nàng có nhìn thoáng qua một chút, cảm thấy cây trâm đuôi phượng kia xinh đẹp như vậy, sao lại có người sơ ý làm rơi mà không biết, hơn nữa còn không có người nhận!
Không ngờ nó lại là vật phẩm tiền triều, chẳng trách không có người nhận!
Thuận Thiên phủ doãn lại cầm một cái vòng ngọc phỉ thúy nạm vàng ra: "Ôn cô nương, vòng tay ngọc phỉ thúy nạm vàng này có phải là của ngươi hay không?”
Ôn Linh nhìn thoáng qua, lắc đầu: "Cái này không phải của ta."
"Vậy ngươi có biết vòng tay này là của ai hay không?" Thuận Thiên phủ doãn nhìn chằm chằm nàng ta.
Ôn Ngọc nhìn kỹ một chút, gật đầu: "Hình như vòng tay này là của Tuệ An quận chúa."
"Ngươi có biết tại sao Tuệ An quận chúa lại có vòng tay ngọc này không?"
Ôn Ngọc lắc đầu: "Việc này thì ta không biết."