Chương 1928: Quán Trà Tụ Hiền
Chương 1928: Quán Trà Tụ HiềnChương 1928: Quán Trà Tụ Hiền
"BétI"
Lại một cây thước bắt đầu đánh xuống như mưal
Lần này Ôn Ngọc trực tiếp đau đến hôn mê!
"Đánh thức nàng ta!" Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nói.
Một chậu nước lạnh trực tiếp hắt lên gương mặt Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc giật giật lông mị, từ từ tỉnh lại.
"Có nói hay không?" Nạp Lan Cẩn Niên ngắm nghía túi tiền bên hông, ngón tay của hắn vuốt ve con diều hâu kia, đầu cũng không nâng lên mà nói.
Nghe được giọng nói này, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Ôn Ngọc hận không thể lại lần nữa hôn mê bất tỉnh!
Nạp Lan Cẩn Niên không cho nàng ta có cơ hội thở dốc: "Tiếp tục!"
Cả người Ôn Ngọc run lên, vội vàng nói: "Ta nói, ta nói"
Nạp Lan Cẩn Niên liếc nhìn phủ doãn Thuận Thiên một cái.
Phủ doãn Thuận Thiên lập tức nói: "Ngươi từ đâu có được cây trâm bạch ngọc thuộc quốc khố tiền triều này?"
"Là ta mua từ tay một người bán hàng rong.' Miệng đã bị đánh sưng lên, nói chuyện có chút đọc rõ ràng từng chữ một.
"Nếu ngươi biết đây là đồ vật của quốc khố tiền triều, là ai sai ngươi đưa đồ vật thuộc quốc khố tiền triều này cho Ôn Linh cô nương, hãm hại một nhà An Quốc Công?"
Ôn Ngọc chần chờ một chút, thấy cây trúc kẹp tay mình nhanh chóng căng chặt, nàng ra sợ tới mức lập tức nói:
"Không có người sai ta, là ta nghe được một ít lời đồn trong thành, sau đó người bán hàng rong kia nói cây trâm bạch ngọc này là đồ vật trong hoàng cung tiền triều, cho nên ta dự định mua để..."
Lúc này Ôn Ngọc nào dám nói dối!
Đều một năm một mười khai báo rõ ràng!
Thậm chí nàng ta còn sợ nói chậm một chút sẽ phải chịu thêm khổ hình một lần, cho nên nàng ta cũng không dám ngất xiul
Nạp Lan Cẩn Niên đứng lên: "Trong vòng hai ngày, ta muốn tìm được người bán hàng rong kia! Còn có quản sự của Vương Kiêu!"
Nạp Lan Cẩn Niên nói rồi nhanh chóng rời dil
Ba người phủ doãn Thuận Thiên, Hình Bộ thượng thư và Đại Lý Tự Khanh nhìn lẫn nhau, đều nhìn sự bất đắc dĩ trong ánh mắt đối phương!
Người bán hàng rong kia rõ ràng là lợi dụng Ôn Ngọc để hãm hại một nhà An Quốc Công, đã trôi qua nhiều ngày như vậy, hiện tại muốn tìm được, nói còn dễ hơn làm?
Người ta đã sớm xa chạy cao bay, mai danh ẩn tích trốn đi rồi!
Nạp Lan Cẩn Niên rời khỏi nha môn, sau đó lại đến một quán trà.
Quán trà này đúng quán trà Tụ Hiền mà Công Bộ thượng thư thường xuyên ghé đến.
Ngoại trừ Đào Nhiên cư ra, có thể nói quán trà Tụ Hiền chính là quán trà lớn nhất Kinh Thành.
Trà của Đào Nhiên cư vô cùng đắt đỏ, hơn nữa đa số là hàng hóa thuộc cấp bậc cống phẩm, người bình thường không uống nổi. Lá trà của quán trà Tụ Hiền rẻ hơn một chút, phẩm chất trà cũng rất tốt, cho nên có rất nhiều đại quan quý nhân đều thích đến đây.
Nhưng mà Nạp Lan Cẩn Niên lại là lần đầu tiên tới đây.
Trong tiệm buôn bán rất tốt, chưởng quây không biết đi đâu, mấy tiểu nhị trong điếm đang chiêu đãi khách, giới thiệu lá trà cho khách hàng.
Nạp Lan Cẩn Niên vừa đi vào, một tiểu nhị trẻ tuổi lập tức nhiệt tình đi lên tiếp đón: "Công tử, chào mừng ghé thăm, nơi này của chúng ta có đầy đủ hết tất cả chủng loại lá trà, có cần tiểu nhân giới thiệu một chút cho công tử không?”
"Cho ta một phòng bao yên tĩnh, ta hẹn người nói chuyện.
"Vâng, mời công tử đi theo ta!" Tiểu nhị lập tức bày ra tư thế mời, sau đó dẫn đường.
"Công tử là đến đây lần đầu tiên đúng không? Tiểu nhân giới thiệu một chút về phòng bao của quán trà chúng tôi nhé!"
Nạp Lan Cẩn Niên không tỏ ý kiến.
Tiểu nhị thấy hắn không có từ chối, chỉ lo nói phân mình: "Phòng bao của quán trà chúng tôi chia làm ba cấp bậc, thượng, trung và hạ, trong đó phong bao thượng đẳng là có hoàn cảnh yên tĩnh nhất..."
Tiểu nhị vừa nói vừa đẫn theo Nạp Lan Cẩn Niên đi đến một phòng bao.
Lải nhải giới thiệu phòng bao và đặc sắc của quán trà.
Lúc đi ngang qua phòng bao nào đó, Nạp Lan Cẩn Niên đột nhiên dừng bước chân, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Ồn ào, chọn phòng này đi!"
Tiểu nhị sửng sốt một chút, sau đó cười làm lành nói: "Công tử, thật sự xin lỗi, phòng bao này đã có người bao, phía trước còn có phòng bao có hoàn cảnh yên tĩnh hơn,..."