Chuong 1933: Tin Tuc
Chuong 1933: Tin TucChuong 1933: Tin Tuc
Tiểu Ngốc bị quăng ngã một cái, hai cái móng hướng lên trời.
Ở trong một góc khoang thuyền vùng vẫy cánh, giãy giụa bò lên, lên án nhìn Nạp Lan Cẩn Niên.
Ô ô, nó bay trên biển lâu như vậy, lại không giống những con chim màu trắng kia, biết bắt cá từ trong biển để ăn, đều sắp chết đói rồi!
Ôn Noãn trừng mắt nhìn Nạp Lan Cẩn Niên một cái: "Huynh nói quy củ với một con diều hâu làm gì? Nhất định là Tiểu Ngốc đã đói lả rồi. Tiểu Ngốc, ngươi lại đây, ta cho ngươi ăn."
Tiểu Ngốc nhanh chóng đi qua.
Ôn Noãn còn muốn hỏi Tiểu Ngốc xem có phải đã tìm được Lương Tử Vận hay không.
Chỉ là thấy Tiểu Ngốc đói đến run người nên đành thôi, dù sao cũng không thể ngược đãi động vật!
Ôn Noãn nâng lên chén của mình lên, muốn cho Tiểu Ngốc ăn.
Nạp Lan Cẩn Niên cầm tay nàng: "Muội ăn đi!"
Đây là hắn lột cho nàng ăn.
Nạp Lan Cẩn Niên lại hô một tiếng với bên ngoài: "Ha Huyền, chuẩn bị một chậu cá cho Tiểu Ngốc".
Ôn Noãn bồi thêm một câu: "Nhiều một chút!"
"Chủ tử, quận chúa, thuộc hạ đã bảo người chuẩn bị." Hạ Huyền canh giữ ở bên ngoài lập tức cung kính lên tiếng.
Vốn dĩ Hạ Huyền chính là một trong các ám vệ của Nạp Lan Cẩn Niên.
Sau khi Lâm Phong đến biên cảnh thì đã chọn Hạ Huyền ra, làm hắn thay vị trí của mình, trở thành hộ vệ của Nạp Lan Cẩn Niên.
Một đường này, đều là hắn đến đây trước thời gian để sắp xếp xong xuôi hết tất cả mọi thứ.
Có thể trở thành hộ vệ bên cạnh Nạp Lan Cẩn Niên, đều cần phải có chút nhanh nhẹn và ánh mắt, cần nghĩ trước một bước.
Nói cách khác, thấy Tiểu Ngốc bay trở về thì không cần chủ tử phải dặn dò đã chuẩn bị tốt đồ ăn cho nó.
Có thể từ ám vệ lên tới chức hộ vệ, cơ hội này mỗi người đều muốn.
Bởi vì hộ vệ bên cạnh Nạp Lan Cẩn Niên, cuối cùng đều sẽ bị hắn sắp xếp vào trong quân đội, hiện tại những người đó không phải phó tướng, thì chính là tướng quân.
Lâm Phong cũng đã sớm có danh hiệu phó tướng ở trong quân!
Ám vệ không muốn làm tướng quân thì không phải ám vệ tốt!
Dù sao Hạ Huyền cũng có chí hướng này.
Hắn đã sớm biết hắn không giống những ám vệ khác. Ám vệ bên cạnh Nạp Lan Cẩn Niên đều là do đích thân một tay Nạp Lan Cẩn Niên dạy dỗ ra, năng lực mỗi người đều rất mạnh, võ công rất cao, nhưng mà võ công của bọn họ không bằng Nạp Lan Cẩn Niên, cho nên trong tình huống bình thường Nạp Lan Cẩn Niên cũng không cần bọn họ bảo vệ, mà là phái ra đi ra ngoài xử lý các loại công việc.
Lần này Lâm Phong có thể chọn hắn, chính là vì nhìn trúng hắn đủ thận trọng, có ánh mắt.
Trong khoang thuyền.
Tiểu Ngốc không chớp mắt nhìn mấy con tôm còn sót lại trên bàn, nước miếng đều chảy ra.
"Huynh xem Tiểu Ngốc đều đói đến mức này rồi! Có phải không được ăn cái gì rất lâu rồi phải không?” Tiểu Ngốc gật đầu, trong mắt tràn đầy tui thân: Những con chim màu trắng đó quá đáng giận! Mia mai mình không biết bắt cá trong biển để ăn!
Còn cố ý biểu diễn kỹ thuật bắt cá ở trước mặt mình!
Nếu không phải không ăn đồng loại, nó thật sự chỉ muốn bắt những con chim đó rồi xé anl
Chỉ là Ôn Noãn không hiểu suy nghĩ của nó, Tiểu Ngốc chỉ biết mấy chục chữ, muốn biểu đạt ý của mình ra thì tất nhiên vẫn còn kém quá xa.
Nạp Lan Cẩn Niên cầm lấy xác tôm vừa rồi hắn mới lột ra thành một đĩa cao cao cùng đậu que, đưa tới trước mặt Tiểu Ngốc.
Tiểu Ngốc: "..."
Đừng tưởng rằng nó không biết, chỗ này không có thịt!
Còn có cái đĩa toàn đồ màu vàng này không thể ăn!
Tiểu Ngốc ghét bỏ quay đầu đi.
May mắn rất nhanh Hạ Huyền đã mang tới một chậu cá hầm lớn đặt ở trước mặt Tiểu Ngốc.
Tiểu Ngốc thỏa mãn ăn.
Ôn Noãn vừa nhìn Tiểu Ngốc ăn, vừa hỏi: "Tiểu Ngốc có phải tìm được tẩu tử ta rồi phải không?"
Nàng thật sự là không chờ kịp!
Nghe Ôn Noãn nói, Tiểu Ngốc phản ứng chậm nửa nhịp mà gật đầu.
Tiểu Ngốc nhìn thoáng qua chậu cá, lại nhìn thoáng qua bên ngoài, ý tứ rất rõ ràng, chờ nó ăn no, nó lại dẫn đường, nếu không thì nó cũng không có sức để bay!
Ôn Noãn nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng tìm được rồi!
"Tiểu Ngốc, ngươi mau ăn đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên chỉ vào bát cơm mà Ôn Noãn mới ăn được hơn một nửa: "Muội cũng mau ăn đi!"