Chương 1940: Đúng Là Ức Hiếp Người Quá Đáng
Chương 1940: Đúng Là Ức Hiếp Người Quá ĐángChương 1940: Đúng Là Ức Hiếp Người Quá Đáng
Một đám hắc y nhân đeo mặt nạ đứng trên thuyền lớn, Ôn Noãn từ xa đã nhìn thấy một người bê bết máu đang được cột vào trên cây thập tự dựng thẳng lên cao.
Người nọ có thân hình rất giống Ôn Thuần, chẳng qua tóc người nọ rủ xuống nên nàng không nhìn thấy mặt của hắn.
Những ngón tay của Ôn Noãn nắm chặt mái chèo đến trở nên trắng bệch!
Nếu đó là Ôn Thuần, vậy thì Ôn Noãn sẽ trả lại cho bọn họ gấp trăm lần những vết thương mà Ôn Thuần phải chịu.
Tốc độ chèo thuyền của Ôn Noãn nhanh hơn, dùng tốc độ thuyền nhỏ đến gần thuyền lớn thật nhanh.
Ôn Noãn vừa chèo đến bên mạn thuyền lớn, người trên thuyền lớn đã bỏ dây thừng xuống, móc vào thuyền nhỏ.
Một hắc y nhân đeo mặt nạ bạc ở trên thuyền lớn nói: "Mời Tuệ An quận chúa lên thuyền!"
Giọng nói này Ôn Noãn chưa từng nghe qua, nhưng nàng có thể nhận ra dường như là khẩu âm của người Tây Hoa quốc.
Hóa ra là người của Tây Hoa quốc?
Ôn Noãn đứng trên thuyền nhỏ không hề nhúc nhích, nàng lạnh lùng nói với hắc y nhân đeo mặt nạ bạc kia: "Để cho ta thấy mặt đại ca của ta! Ai biết người kia rốt cuộc có phải là đại ca của ta không?"
Hắc y nhân đeo mặt nạ bạc phất tay, một kẻ đã leo lên cây thập giá vén mái tóc rũ rượi của Ôn Thuần lên, lộ ra khuôn mặt đã bị sắt nung cháy đen ở hai bên mặt.
Xung quanh mũi và miệng của hắn có dính một ít máu và một số chất bẩn màu vàng, nhưng Ôn Noãn vẫn nhận ra: Đây chính là Ôn Thuần!
Ôn Noãn vừa nhìn thấy mặt của Ôn Thuần, mái chèo bị nàng nắm trong tay đã vang lên tiếng "rắc rắc!
Đúng là ức hiếp người quá đáng!
Thật sự đã ức hiếp người quá đáng mài ! ! I I
"Đại ca!" Ôn Noãn gọi một tiếng.
Ôn Thuần ở trên cây thập giá vì bị thương quá nặng mà đã sớm bất tỉnh.
Ôn Noãn có gọi hắn, hắn cũng không nghe thấy.
Hắc y nhân trên thuyền trực tiếp đổ một vò rượu lên mặt của Ôn Thuần, miệng vết thương của Ôn Thuần bị rượu mạnh làm cho kích thích, khiến hắn lập tức tỉnh dậy.
Hiện tại dùng nước với hắn cũng vô dụng, phải dùng rượu!
Chỉ có sự kích thích của rượu nóng ở trên miệng vết thương của hắn, thì hắn mới có thể đau đến mức tỉnh lại.
Mí mắt Ôn Thuần giật giật, hắn cũng lười mở ra, cố chịu đựng sự đau đớn kịch liệt trên người không nhúc nhích, cũng không để ý những người đó làm cái gì đối với mình.
"Đại cal" Ôn Noãn ngửi được mùi hương của rượu trong không khí, nàng nắm chặt tay, các đốt ngón tay cũng đều trắng bệch, móng tay thì ghim vào trong lòng bàn tay.
Nàng vẫn luôn nhắc nhở trong lòng, không sao, rượu có tác dụng khử độc cho miệng vết thương mài
Đừng tức giận!
Đừng tức giận!
Tức giận dễ bị kích thích, bị kích thích thì lý trí dễ mất đi sức phán đoán! Nàng còn phải cứu người!
Nhưng mà, khi Ôn Noãn nhìn miệng vết thương bị bỏng do que hàn cùng với vết roi trên người của Ôn Thuần, nàng tức giận đến suýt chút nữa bùng nổi
"Đưa huynh ấy xuống!" Ôn Noãn lạnh lùng nhìn những người trên thuyền, nhẹ giọng ra lệnh.
Nhưng giọng điệu bình tính vô cùng dọa người.
Ôn Thuần nghe thấy tiếng nói quen thuộc, hắn còn nghĩ mình đã xuất hiện ảo giác, chợt hắn nghĩ đến điều gì mà dùng chút sức lực cuối cùng để ngẩng đầu lên, trên người đau đớn làm cả khuôn mặt cũng nhíu lại.
Hắn thấy chỉ có mỗi Ôn Noãn đứng trên chiếc thuyền nhỏ, khiến hắn không thể không ngừng vùng vẫy, trong mắt là sự lo lắng: "Noãn nhi, muội mau trở về! Chạy maul”
Ôn Noãn nhìn Ôn Thuần, nở một nụ cười trấn an cùng lời nói kiên định: "Đại ca đừng vùng vẫy, muội đến cứu huynh trở về! Muội chắc chắn có thể cứu được huynh về!"
Hắn vùng vẫy như vậy, chỉ khiến cho vết thương trên người càng thêm nặng.
Ôn Thuần lắc đầu: "Trở về! Trở về!"
Trên thuyền lớn, hắc y nhân đeo mặt nạ bạc kia lúc này mới nói: "Tuệ An quận chúa lên đây, chúng ta cũng sẽ đưa đại ca của cô xuống."
Ôn Noãn quay đầu, tầm mắt dừng ở trên người hắn, môi nàng hơi nhếch lên nói chuyện với giọng điệu bình tĩnh: "Ngươi tốt nhất nên đưa đại ca của ta xuống! Nếu như để bổn quận chúa đi lên thì bổn quận chúa chỉ sợ ngươi sẽ phải hối hận đó!"
Ôn Noãn rõ ràng đang cười, nụ cười của nàng cũng rất xinh đẹp, nhưng lại khiến cho người ta nhịn không được mà lạnh sống lưng!