Chương 1942: Mao Muội Hỏi Ngươi Một Câu
Chương 1942: Mao Muội Hỏi Ngươi Một CâuChương 1942: Mao Muội Hỏi Ngươi Một Câu
Ôn Noãn chắn ngang trước mặt hắc y nhân, nàng lấy ra một lọ thuốc, lấy ra một viên bỏ vào bên miệng Ôn Thuần.
Viên thuốc màu vàng còn tỏa ra một mùi thơm của thuốc thoang thoảng trong không khí.
Có vài hắc y nhân ngửi được hương thuốc kia, vô thức mà hít mấy hơi, chỉ cảm thấy đầu óc minh mãn hơn.
Ôn Thuần há miệng ngoan ngoãn nuốt viên thuốc xuống.
Ít nhất có thể bảo đảm giữ được chút sức lực cho bản thân, cho dù không thể giúp Ôn Noãn đánh kẻ địch, nhưng vẫn có thể chắn đao cho nàng, Ôn Thuần thầm nghĩ như vậy.
Sau khi Ôn Noãn cho Ôn Thuần uống thuốc xong, nàng lại lấy ra một lọ thuốc bột kim sang rắc lên miệng vết thương nặng nhất của hắn.
Bột kim sang có màu vàng kim, đây là thứ mà đám người đó lần đầu tiên thấy.
Vừa nhìn hình dáng đã biết rất đắt.
Trên biển có gió to, có vài bột kim sang bị thổi tan, mùi thuốc thản nhiên lại tung bay trong gió.
Mọi người thấy bột kim sang này bị thổi mất mà có chút đau lòng.
Một đám hắc y nhân nhìn động tác của Ôn Noãn rồi lại nhìn về hắc y nhân đeo mặt nạ bạc, tất cả đều đang chờ hắn ra lệnh.
Tuệ An quận chúa của Nạp Lan quốc thật sự xem bọn họ như không tồn tại!
Một nữ tử, đối mặt với nhiều người chẳng phải nên sợ hãi hay sao?
Hắc y nhân đeo mặt nạ bạc khoanh hai tay đặt ở trước ngực, nhìn hành động của Ôn Noãn mà hứng thú.
Người ta nói thuốc dưỡng sinh trong tay Tuệ An quận chúa có thể khởi tử hồi sinh, hắn muốn xem có phải là thật không.
Ôn Noãn vừa xem mạch vừa truyền mây tía cho Ôn Thuần, vừa nhìn nam tử đeo mặt nạ bạc: "Ngươi vẫn còn nhớ những gì mình nói chứ?”
"Tất nhiên." Hắc y nhân đeo mặt nạ bạc biết Ôn Noãn vừa nói đến lời hắn nói sau khi Ôn Noãn đi lên thì sẽ thả Ôn Thuần.
Hắn nhìn quanh bốn phía toàn là biển, nơi mà hắn có thể nhìn thấy chỉ có mỗi hai chiếc thuyền một lớn một nhỏ này của bọn họ.
Tuy nghe đồn viên thuốc cứu mạng của Tuệ An quận chúa có thể khởi tử hồi sinh, nhưng khởi tử hồi sinh không có nghĩa sẽ lập tức khiến người ta khỏe lại.
Biển rộng mênh mông, cho nên hắn có thả Ôn Thuần đi thì có sao?
Ôn Noãn truyền được một nửa mây tía cho Ôn Thuần, đảm bảo có thể bảo vệ tính mạng của hắn, sau khi hồi phục sức lực, trước khi Ôn Thuần phản ứng được thì nàng đã dùng dây thừng trói chặt hắn lại sau đó trực tiếp bỏ hắn xuống thuyền.
"Không được!" Ôn Thuần vừa dứt lời thì hắn cũng đã nằm trên con thuyền nhỏ.
Cùng lúc đó một đám hắn y nhân nhanh chóng giơ đao về phía Ôn Noãn.
Ôn Thuần được ném xuống rất nhanh, cũng nhẹ nhàng dừng ở trên thuyền nhỏ, miệng vết thương của hắn lúc này cũng không còn quá đau nữa.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, hét lớn: "Noan nhi!"
Ôn Noãn vẫy tay với Ôn Thuần: "Đại ca, huynh đi trước đi." Nói xong On Noãn đem toàn bộ dây thừng của thuyền nhỏ kéo xuống.
Thuyền nhỏ theo dòng nước, bắt đầu dần dần rời xa thuyền lớn.
Ôn Thuần ở trên thuyền vô cùng lo lắng.
Trên thuyền lớn, hắc y nhân đeo mặt nạ bạc nghe được thanh âm đã tốt hơn nhiều của Ôn Thuần, trong mắt hắn cũng nổi lên sự điên cuồng.
Viên thuốc dưỡng sinh cứu mạng trong tay Tuệ An quận chúa quả là lợi hại!
Ôn Thuần đã là nỏ mạnh hết đà, sống không quá đêm nay, hắn biết rõ điều đó, nhưng mà lúc này đã có thể nhanh chóng đứng lên?
Tốt lắm!
"Người của Tuệ An quận chúa đã được ta thả, nếu cô ngoan ngoãn giao nộp phương pháp gieo trồng lúa mì và lúa nước mẫu sản ngàn cân và phương pháp gieo trồng dược liệu cùng đồ ăn dưỡng sinh ra đây, thì Tuệ An quận chúa vẫn có thể cùng đại ca của mình bình yên rời đi! Thế nào?" Hắc y nhân chắp tay nhìn Ôn Noãn, dáng vẻ cùng giọng điệu đều theo kiểu thương lượng.
Ôn Noãn không còn lo cho Ôn Thuần nữa, nàng nhìn về phía hắc y nhân mang mặc nạ bạc, cười nói: 'Mạo muội hỏi ngươi một câu, ngươi có cha mẹ không?"
Hắc y nhân đeo mặt nạ bạc run lên một chút, trâm mặc, không hờn giận nói: "Tuệ An quận chúa là có ý gì? Tuệ An quận chúa là đang sỉ nhục người khác sao?"