Chương 1958: Cứu Người
Chương 1958: Cứu NgườiChương 1958: Cứu Người
Lôi Quân và một số binh lính tham gia lần mai phục vừa rồi nghe xong lời này thì nổi giận:
"Âu Dương đại nhân, chúng ta mai phục tại nơi đó là vì muốn thừa cơ cứu người, nếu không phải ngài cầm hoàng mệnh chạy tới, hô to gọi nhỏ ở đó thì sao chúng ta lại bị binh lính Đông Lăng quốc phát hiện chứ!"
"Đúng rồi, chuyện này liên quan gì tới Vương tướng quân chứt! Rõ ràng là bởi vì ngài nên chúng ta mới bị phát hiện, lại còn có có ba huynh đệ bị bắt, mười mấy huynh đệ bị thương! Ngài đây là kẻ ác lại đi cáo trạng trước đúng không! Chúng ta còn hoài nghi ngài mới là gian tế của Đông Lăng quốc, cố ý khiến chúng ta bị phát hiện đấy!"
Âu Dương Khôn nghe các binh lính ngươi một lời ta một ngữ, chẳng phân biệt thị phi đen trắng thì tức giận đến thổi râu trừng mắt: "Nếu không phải Vương Kiêu mang theo các ngươi chạy tới biên cảnh của Đông Lăng quốc thì sao lại bị bọn họ phát hiện! Bản quan phụng hoàng mệnh đi tìm Vương Kiêu hỏi chuyện, chẳng lẽ là sai sao?! Các ngươi đây là đang nói Hoàng Thượng sai rồi?!"
"Chúng ta cũng là phụng mệnh đi tới biên cảnh Đông Lăng!"
"Đúng vậy, chúng ta cũng là phụng mệnh đi tới biên cảnh Đông Lăng”
Âu Dương Khôn: "Các ngươi phụng mệnh của ai? Mệnh lệnh của ai còn lớn hơn cả mệnh lệnh của hoàng thượng!"
Âu Dương Khôn biết Hoàng Thượng lo lắng 4 nước đồng thời tấn công Nạp Lan quốc cho nên mới phái Vương Kiêu tới đây, chẳng qua là vì phòng ngừa bất trắc thôi chứ tuyệt đối không phải gây chuyện, khiến cho hai nước đánh nhaul
Hoàng Thượng không hê thích đánh giặc!
Còn việc Ôn Thuần bị bắt, lúc ông ta đi cùng đám người Tam hoàng tử tới đây lại đúng lúc Vương Kiêu mang binh ra biển tìm kiếm tung tích của Ôn Thuần, thế là ông ta liền bảo binh lính mang ông ta ra biển tìm kiếm Vương Kiêu, nhưng binh lính kia kỹ thuật không tốt, lại gặp gió biển nên lạc trên biển cả tháng trời. Hôm nay ông ta vừa mới từ trên biển trở về, vừa tới đã tâm thánh chỉ của Hoàng Thượng uy hiếp binh lính dẫn ông ta đi tìm Vương Kiêu.
Đương nhiên cũng bỏ lỡ tin tức này.
Còn Tam hoàng tử cùng Cửu hoàng tử ở lại quân doanh, đã tìm hiểu rõ ràng, Vương Kiêu là mang binh đi cứu người.
Giọng lạnh lùng của Nạp Lan Cẩn Niên vang lên: "Nghe theo mệnh lệnh của bổn vương! Ngươi có ý kiến sao?"
Âu Dương Khôn: "..."
"Hạ quan không dám" Âu Dương Khôn vội cúi đầu cung kính nói.
Nạp Lan Cẩn Niên vung ống tay áo lên dẫn đầu đi tới lều lớn.
Ống tay áo kia mang theo gió, trực tiếp làm Âu Dương Khôn bị hất bay ra ngoài.
Sau khi mấy người Ôn Noãn thương nghị xong, quyết định buổi tối sẽ xâm nhập vào quân doanh của Đông Lăng quốc để cứu người.
Ôn Noãn phụ trách thiêu kho lương của địch để hấp dẫn sự chú ý của địch, còn Nạp Lan Cẩn Niên cùng Vương Kiêu sẽ nhân cơ hội cứu người.
Sau khi Ôn Noãn hoàn thành nhiệm vụ thì trực tiếp trở lại vị trí mà ba người chia nhau ra lúc đầu.
Chỗ đó Đại Hôi đang bảo vệ ba con ngựa.
Đại Hôi thấy Ôn Noãn trở về thì lập tức chạy đến bên cạnh Ôn Noãn, lắc lắc cái đuôi.
Ôn Noãn sờ đầu Đại Hôi: "Đại Hôi, vất vả rồi!" Sau đó nàng cưỡi ở trên người Đại Hôi mang theo ba con ngựa đi tới bên cạnh quân doanh Đông Lăng để tiện cho lát nữa chạy trốn.
Lúc này, trong quân doanh Đông Lăng đã có thể nghe thấy tiếng hỗn loạn vang lên liên tiếp.
Trong tiếng hỗn loạn, Ôn Noãn thấy ba bóng người, mỗi người cõng một người đang bị một đám truy binh đuổi theo, nhanh chóng chạy về phía nàng.
Ôn Noãn nhanh chóng từ trên cây trượt xuống, sau đó bò lên trên tường, nàng đứng ở đầu tường, từ trong lòng ngực lấy ra mấy quả bom khói có độc.
Chờ đến khi ba người Nạp Lan Cẩn Niên chạy đến bên cạnh tường vây thì Ôn Noãn liền dùng sức ném mấy quả bom khói đó ra ngoài.
Ôn Noãn huýt sáo một tiếng, ba con ngựa kia lập tức chạy tới.
Ba người Nạp Lan Cẩn Niên nhân cơ hội này mà nhanh chóng nhảy trèo qua tường.