Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 1959 - Chuong 1966: Lailaloinay

Chuong 1966: LaiLaLoiNay Chuong 1966: LaiLaLoiNayChuong 1966: LaiLaLoiNay

Hoàng thượng quyết định đối với chuyện quốc khố của tiền triều sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, trực tiếp cử Vương Kiêu đến biên cảnh trấn thủ, lập công chuộc tội!

Vương Kiêu chắp tay trả lời: "Vi thần tạ ơn Hoàng thượng đã tin tưởng vi thần! Nhưng vi thân không có bằng chứng để chứng minh, thời gian của vi thân đều dùng cho việc luyện binh, trấn thủ biên cương còn những chuyện khác thì không quan tâm. Hiện tại quản sự của vi thân cũng đã chết, vi thân không có cách nào để chứng minh sự trong sạch của bản thân, chỉ có thể xin Hoàng thượng điều tra rõ chân tướng trả lại sự trong sạch cho vi thần!"

Chuyện quốc khố tiền triều xem như bị dừng ở đây, quản sự của Vương Kiêu thật sự đã chết, chết không đối chứng!

Bộ Binh thượng thư lúc này đứng dậy mở miệng nói: "Hoàng thượng, Vương tướng quân một đời trung thành, hết lòng vì nước, vi thân bội phục vô cùng! Hiện tại triều đình chính là bị cô lập từ bốn phía, các nước khác đều như hổ rình mồi, nếu không cứ để cho Vương tướng quân đến tiền tuyến lấy công chuộc tội?"

Hộ Bộ thượng thư cũng đứng dậy: "Hoàng thượng, Vương tướng quân có thể vì triêu đình mà hy sinh nhiều như vậy, Hoàng thượng ban bạc cho ông ấy, ông ấy cũng đều dùng để mua lương thực, dược liệu và những vật chất khác cho binh lính! Chắc chắn không phải là người tham lam. Nhưng mà thôn trang của ông ấy mua đã phát hiện ra quốc khố của tiền triều, đây cũng là điều thất trách của ông ấy, không thể không phạt. Vi thân cũng nghĩ cứ cho Vương tướng quân đi tiên tuyến lập công chuộc tội là tốt nhất!"

Ngũ Thành Binh Mã Tư cũng bước ra khỏi hàng, chắp tay nói: 'Hoàng thượng, tiểu tử nhà thần được huấn luyện trong quân đội, khi trở về phủ luôn nhắc Vương tướng quân anh dũng thiện chiến như thế nào, cũng vì triều đình mà tận tâm tận lực bồi dưỡng tinh binh lương tướng thế nào! Ông ấy đã dùng những gì mà ông ấy học được để chỉ dạy cho binh lính mà không hề giữ lại gì cho mình, khi ăn cơm cũng ăn muộn hơn, vả lại thức ăn cũng ăn giống như những binh lính khác, không hề hưởng thụ đãi ngộ của võ tướng! Hoàn toàn hết lòng, thương nước yêu dân!

Còn luôn dạy bọn họ là người làm lính thì phải đên đáp quốc gia, cúc cung tận tụy, đem dân chúng và triều đình đặt lên hàng đầu! Người như vậy làm sao có thể giấu quốc khố tiền triêu! Chắc chắn là nước khác hoặc loạn thần tặc tử nào đó cố ý bày kế hãm hại trung lương của nước ta! Chúng ta không thể mắc mưu! Không thể trừng trị Vương tướng quân! Nhưng vì Vương tướng quân sơ suất nên phạt ông ấy tới tiền tuyến để giết địch, lấy công chuộc tội!"

"Chúng thần đồng ý!"

"Chúng thần đồng ý!"

Lúc này Vương Kiêu cũng đứng dậy: "Vi thần nguyện ý lập công chuộc tội, bảo vệ đất nước, vì triều đình mà máu chảy đầu rơi cũng không tiếc!"

Hoàng thượng nghe vậy vui vẻ nói: 'Được!"

Như vậy thì quá tốt!

Công Bộ thượng thư nghĩ đến lời dặn của Tam hoàng tử, Tam hoàng tử muốn nhân cơ hội này đem An quốc công cùng Vương Kiêu đưa vào ngục tối, sau đó hắn ta sẽ âm thầm ra tay cứu bọn họ.

Như vậy Tam hoàng tử đã có ân lớn đối với bọn họ, đương nhiên cả nhà An Quốc công sẽ cảm kích Tam hoàng tử, cho dù có máu chảy đầu rơi vì Tam hoàng tử cũng không tiếc.

Nói thật Vương Kiêu cùng Tuệ An quận chúa đúng thật là có chút bản lĩnh, nếu có thể bị Tam Hoàng tử lợi dụng thì cũng không tệ.

Ông ta là người của Tam hoàng tử nhưng không ai biết, trên triều đình này chỉ có thể dựa vào ông ta.

Ai bảo Vương Kiêu phạm phải nhiều chuyện như vậy?

Công Bộ thượng thư nói tiếp: "Hoàng thượng, Vương tướng quân vừa mang binh vượt qua biên cảnh của Đông Lăng, chuyện nay.…

Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên mới lên tiếng: "Hoàng đại nhân, đó là do bổn vương hạ lệnh. Vương tướng quân chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi!"

Công Bộ thượng thư sửng sốt: "Vi sao Cẩn vương lại hạ mệnh lệnh này?”

Nạp Lan Cẩn Niên quay đầu nhìn về phía ông ta: "Vi sao bổn vương ra lệnh này, cần phải giải thích với Hoàng đại nhân sao?”

Công Bộ thượng thư: ”...

"Hạ quan không dám!"

Nạp Lan Cẩn Niên cười lạnh: "Hoàng đại nhân mà cũng có lúc không dám sao?"

Công Bộ thượng thư: ”...'

Lại là lời này!

Có ý gì chứ?
Bình Luận (0)
Comment