Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 1962 - Chương 1969: Hoàng Thượng Kinh Động Nhảy Lên Khỏi Long Ỷ

Chương 1969: Hoàng Thượng Kinh Động Nhảy Lên Khỏi Long Ỷ Chương 1969: Hoàng Thượng Kinh Động Nhảy Lên Khỏi Long ỶChương 1969: Hoàng Thượng Kinh Động Nhảy Lên Khỏi Long Ỷ

"Tạ ơn Hoàng thượng, đã lâu không gặp Hoàng thượng nên thần nữ muốn thỉnh an Hoàng thượng!" Ôn Noãn mỉm cười đáp lại một câu, rồi ngồi xuống.

Hoàng thượng nghe vậy quả nhiên rất thích thú: "Vẫn là Tuệ An quận chúa có lòng với traml Không giống người nào đói"

Hoàng thượng trừng mắt liếc nhìn Nạp Lan Cẩn Niên đang tựa lưng vào ghế nhàn nhã uống trà.

Toàn trường cũng chỉ có mỗi hắn dám ngồi với dáng vẻ thế này!

Ông là Hoàng thượng còn phải ngồi ngay ngắn đây này!

Nạp Lan Cẩn Niên đặt tách trà xuống, vắt chéo chân, ngồi thoải mái thế nào thì thoải mái thế đó, hắn vươn tay sửa lại trường bào màu xám của mình một chút: "Hoang huynh, chúng ta vội chạy về cả một đường còn chưa ngủ, có chuyện gì muốn nói thì nói nhanh đi!"

Hoàng thượng tức giận đến quay đầu đi không thèm nhìn hắn, ông nhìn Ôn Noãn với vẻ mặt hiền lành: "Tuệ An quận chúa, là ai đã bắt Ôn đại nhân?"

"Hoàng thượng, chúng thần đã bắt được Tứ hoàng tử của Tây Hoa quốc."

Hoàng thượng nghe vậy trong lòng cũng ngạc nhiên, ông nhíu mày: "Tây Hoa quốc?"

Hóa ra là Tây Hoa quốc bắt Ôn Thuần?

Nam Cương quốc, Đông Lăng quốc, giờ lại đến Tây Hoa quốc!

Ôi, Hoàng thượng chợt cảm thấy huyệt thái dương của mình có chút đau.

Ba nước liên kết!

Ôn Thuần bị bắt, thôn trang của Vương Kiêu mua thì phát hiện quốc khố tiền triều, nếu những điều này mà không có âm mưu gì thì ông sẽ không làm Hoàng thượng nữa.

Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên lại đâm thêm một đao: "Bắc Minh quốc cũng có phần, hoàng đệ đã trực tiếp bắn chìm thuyền quân đội của Bắc Minh quốc!"

"Cái gì?" Hoàng thượng kinh động mà nhảy lên khỏi long ỷ!

Trong lòng của Bộ Binh thượng thư cũng sợ hãi.

Xảy ra chuyện lớn!

Bầu trời sắp thay đổi!

Ở chỗ Hộ Bộ thượng thư còn bao nhiêu bạc để làm quân lương?

Nạp Lan Cẩn Niên thản nhiên nói: "Chính là điều Hoàng huynh nghe được và nghĩ tới. Hoàng huynh chuẩn bị nghênh chiến với bốn nước đi!"

Hoàng thượng: '...'

Ông muốn thoái vị!

Giờ còn kịp không?

Tên khốn này, tên tiểu tử thối này vì sao còn chưa thành thân, nếu không ông đã sớm trở thành Thái Thượng hoàng và được du ngoạn khắp nơi rồi!

"Nói rõ cho trẫm biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Ngươi ngồi ngay ngắn nói rõ ràng cho trẫm" Hoàng thượng hét to.

Mái ngói của Ngự thư phòng suýt chút nữa đã bị tiếng rống của Hoàng thượng làm cho lật tung!

Binh Bộ thượng thư chỉ dám ngồi một bên mông đã sợ đến mức lập tức từ trên ghế ngã xuống. Lâm công công cùng cấm vệ quân canh giữ bên ngoài cũng giật mình.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Hoàng thượng nổi giận như thế này!

Thất hoàng tử cùng thế tử An thân vương, thế tử Ninh vương sợ đến mức vội ngồi thẳng thắt lưng, vẻ mặt nghiêm túc, ngồi ngay ngắn sẽ nghiêm túc hơn vài phần?

Chỉ có Nạp Lan Cẩn Niên vẫn ngồi nhàn nhã như cũ, dáng vẻ cũng không chút thay đổi khi trời đang muốn sập xuống.

"Chúng ta đến biên cảnh của Đông Lăng..."

Nạp Lan Cẩn Niên kể lại mọi chuyện, lời ít mà ý nhiều.

Làm sao gặp Lương Tử Vận, phát hiện ra thôn trang có mùi của Ôn Thuần, làm sao chia binh làm hai đường để cứu người, sau đó tiểu Hắc phát hiện mấy người hầu thuyên của Đế Quân Hiền đang di chuyển, cuối cùng trực tiếp bắt sống được Tứ hoàng tử của Tây Hoa quốc, và đánh chìm con thuyền của Bắc Minh quốc.

Sau khi hoàng thượng nghe xong câu chuyện, chuyện lần này vẫn không thể không liên quan đến Đế Quân Hiền: "Việc này không thể không liên quan đến Bắc Minh quốc! Người hoàng gia của Bắc Minh quốc lại có thể làm ra chuyện vô đạo đức như vậy!"

Nam Cương, Đông Lăng, Tây Hoa này, ba năm đều thua mất mấy cái thành trì cho Nạp Lan quốc.

Đối với một đất nước mà nói, mất thành trì tương đương với nỗi nhục mất nước.

Nỗi nhục mất nước chính là vô cùng nhục nhã.

Quốc vương ở thế hệ đó cũng sẽ được ghi lại trên sử sách, là một quốc vương không có năng lực, tiếng xấu muôn đời.

Bị người đời sau phỉ nhổi

Ai cũng không muốn quốc vương của mình không có năng lực, trên lưng còn mang theo tội danh thiên cổi

Cho nên, những quốc vương của các nước phụ thuộc đều rục rịch tìm cớ để thoát khỏi thân phận phụ thuộc, ít nhất là sẽ cố gắng đoạt lại thành trì đã mất.
Bình Luận (0)
Comment