Chương 1973: Thế Tử Đừng Nói Giốn
Chương 1973: Thế Tử Đừng Nói GiốnChương 1973: Thế Tử Đừng Nói Giốn
Ngô Tịnh Mỹ: "Vậy thế tử có bức họa của nàng không?”
Cô nương thế tử ái mộ là ai?
Nhất định cô nương thế gia nào đó, tri thư hiểu lễ, cao quý mỹ lệ đúng không!
Không giống mình, chỉ biết chơi bùn!
Ngô Tịnh Mỹ khá tò mò.
Thế tử An Thân Vương nhìn Ngô Tịnh Mỹ, trong mắt mang theo nhu tình, cũng mang theo chút mong đợi: "Không có, làm theo bộ dáng của cô là được".
Ngô Tịnh Mỹ: "...
Ngô Tịnh Mỹ hoài nghi chính mình nghe lâm.
Dưới ánh đèn lưu li mờ nhạt, thế tử An Thân Vương nhìn khuôn mặt dần trở nên hồng của nàng, trong lòng nhịn không được mà thấy vui sướng, mắt đầy nhu tình nhìn nàng: "Bộ dáng của cô nương mà ta ái một chính là bộ dáng của Ngô cô nương!"
Ngô Tịnh Mỹ trừng lớn mắt, lòng có như nai con chạy loạn, không biết nói cái gì mới tốt!
Thế tử An Thân Vương bỏ đất sét trắng trong tay xuống, duỗi tay nắm lấy tay Ngô Tịnh Mỹ: "Tịnh Mỹ, cô nương mà ta ái mộ chính là nàng”.
Ngô Tịnh Mỹ hoàn toàn trợn tròn mắt.
Ngô Tịnh Mỹ rút tay về: "Thế tử đừng nói giỡn!"
"Ngô cô nương thấy ta từng nói giỡn với nữ tử nào chưa?"
Ngô Tịnh Mỹ lắc đầu.
Thế tử An Thân Vương thấy cần phải dùng chút chiêu trò: "Ngô cô nương, nàng ghét ta à? Cũng đúng, ta đã từng này tuổi rồi mà cũng không có cô nương nào thích, chắc là một nam tử làm cho người ta ghét! Nàng không thích ta cũng là chuyện bình thường”.
Nói xong hắn liên cúi đầu.
Ngô Tịnh Mỹ lắc đầu: "Không chán ghét! Thế tử rất tốt, không khiến người chán ghét!"
Thế tử An Thân Vương liền cười: "Vậy Ngô cô nương thích ta! Ngày mai ta liền bảo bà mối tới cửa cầu hôn".
Ngô Tịnh Mỹ trừng lớn mắt: "Ta không”
Thế tử An Thân Vương trực tiếp thò đầu tới, nhẹ nhàng dán vào cái miệng đỏ bừng của Ngô Tịnh Mỹ. Ngăn chặn lời nàng muốn nói ra khỏi miệng.
Ngô Tịnh Mỹ như bị sét đánh, cả người đều cứng lại rồi!
Lúc nàng kịp phản ứng lại liền đẩy thế tử An thân vương ra, ôm mặt chạy về phòng. ...
Ngày hôm sau Ninh Vương phi liền đến thăm phủ An Quốc Công.
Sau khi nói khách sáo mấy câu, Ninh Vương phi liền nói thẳng vào chủ đề: "Hôm nay ta tới đây trừ bỏ cảm ơn mấy ngày hôm nay Ngô phu nhân chăm sóc mấy người thế tử, kỳ thật còn có hai việc muốn nhờ Ngô phu nhân hỗ trợ tìm hiểu một chút".
Ngô thị vội nói: "Vương phi có chuyện gì, mời cứ nói thẳng."
Ninh Vương phi cười nói: "Chuyện đầu tiên là ta muốn tới cầu hôn giúp tiểu tử nhà ta. Ta thấy muội muội của Lâm tướng quân, Lâm cô nương ôn nhu uyển chuyển, tính tình hiên lành. Ta vừa nhìn đứa trẻ kia liền thấy thích, cho nên muốn nhờ Ngô phu nhân ra mặt hỏi ý kiến của Lâm tướng quân và Lâm cô nương”. Ninh Vương thế tử ở An Quốc Công phủ ở một đoạn thời gian, Ngô thị
Ngô thị vui mừng nói: "Nhận được sự yêu thích của Vương phi là phúc của Đình Nhã, việc này cứ giao cho ta, để ta bảo Ôn Hinh hỏi ý của nàng".
Ninh Vương phi cười gật đầu: "Làm phiền Ngô phu nhân. Tuy rằng tiểu tử kia nhà ta lớn tuổi, nhưng mà tính tình không tồi, không có ham mê bất lương nào! Mong Ngô phu nhân giúp ta nói tốt vài câu trước mặt Lâm cô nương!"
"Còn có một việc, là An Thân Vương phi nhờ ta tới hỏi, hôm nay thân thể An Thân Vương không khỏe nên bà ấy không dám dời đi. Cho nên liền nhờ ta hỏi một chút. Bà ấy nhìn trúng cháu gái nhà mẹ đẻ của Ngô phu nhân là Ngô cô nương, nói Ngô cô nương có tính tình lanh lẹ, bộ dáng thanh tú, không phải những tiểu thư khuê các ngượng ngùng e ấp ở trong kinh thành có thể so sánh. Bà ấy liếc mắt một cái liền thích Ngô cô nương, sau đó lại càng xem càng thích, muốn Ngô cô nương làm con dâu của mình. Phu nhân xem thế nào?"
Ngô thị cười nói: "Có thể được An Thân Vương phi yêu thích thì chính là phúc của Tịnh Mỹ, nhưng mà ta cũng không dám đồng ý việc hôn nhân này ngay, việc này ta còn phải hỏi ý của đại ca và đại tẩu'.