Chương 202: Quá Thần Kỳ
Chương 202: Quá Thần KỳChương 202: Quá Thần Kỳ
Những người khác nghe xong cũng gật đầu.
"Đúng vậy, nếu có thiên tai, các ngươi lấy chết đền tội cũng đã quá muộn!"
"Trẻ con trưởng thành, thân thể sẽ từ từ khoẻ lên, sau đó ít đau ít bệnh! Cũng không phải là do Bồ Tát phù hộ. Dù như thế nào thì cũng không thể trồng! Tôi không muốn năm tiếp theo là nạn hạn hán, lũ lụt!"
"Đúng vậy, không thể trông, nằm mơ không phải thật! Hơn nữa, ai biết ngươi có phải đang nói dối không!"
Ôn Noãn nghe bọn họ nói vậy cố ý sốt ruột nói: "Cháu không có nói dối, giấc mơ nhất định là thật sự! Trong mơ còn có hỉ thước giúp nhà chúng cháu trồng lúa nữa! Thật sự! Lúa mì vụ đông nhất định có thể trông! Đây rõ ràng là một việc tạo phúc cho phụ lão hương thân! Hơn nữa nhất định là Bồ Tát cảm thấy người trong truyên thuyết chết quá oan uổng, cho nên muốn sửa lại án xử sai cho hắn!"
Vợ Nhị Lại Tử trợn mắt trắng: "Ai u, càng nói càng làm quái! Bồ Tát còn quản cả việc sửa lại án xử sai sao?"
Thím Vĩnh Phúc cười nhạo một tiếng: "Vậy thì chờ hỉ thước tới giúp nhà các ngươi trồng lúa đi, chúng ta sẽ không cản! Các ngươi thích thì cứ trông!"
Vợ Nhị Lại Tử: "Đúng vậy! Không phải ngươi nói mộng là thật sao? Nếu thật sự có hi thước giúp nhà các ngươi trồng tiểu mạch, chúng ta sẽ không ngăn cản nữa!"
Có hỉ thước tới giúp đỡ trồng tiểu mạch, sao có th人l
Những người khác cũng sôi nổi phụ họa: "Đúng vậy, chờ đến khi có hỉ thước tới giúp các ngươi trông tiểu mạch, các ngươi lại trông tiếp đi! Nếu hông thì không được trồng! Chúng ta không muốn bị nhà các ngươi hại chết!"
"Đừng tưởng rằng lấy cái chết tạ tội là được, thiên tai tới, các ngươi lấy chết tạ tội thì đã quá muộn! Ai biết là các ngươi chết trước, hay vẫn là chúng ta gặp nạn trước? Dù sao cho dù như thế nào đều không thể trồng! Trừ phi thật sự có hỉ thước tới giúp các ngươi trông nói"...
Ôn Gia Thuy: "Mặc kệ như thế nào, Noãn nhi nói Bồ Tát nói chỉ cần nhà chúng tôi trồng lúa mì vụ đông thì thân thể của con bé sau này sẽ luôn khỏe mạnh trường thọ! Cho nên nhà chúng tôi nhất định phải trông!"
"Không thể trông! Trừ phi có hỉ thước tới! Nếu trồng thì chúng tôi sẽ đốt hết ruộng nhà huynh!"
"Đúng vậy, không thể trồng! Có bản lĩnh huynh gọi hỉ thước tới đây, vậy thì chúng tôi mới để huynh trồng!"...
Đúng lúc này, một loạt tiếng chim kêu từ trên trời vọng xuống.
Tiếng kêu này rõ ràng chính là tiếng kêu của chim hỉ thước!
Một đứa trẻ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đàn chim trên bầu trời, nó kinh ngạc thích thú nói: "La hi thước, hi thước thật sự tới!"
Mọi người: ”...'
Mọi người sôi nổi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: Chỉ thấy một đám chim từ bầu trời bay xuống, dừng ở trên vài mảnh ruộng của Ôn Gia Thuy.
Chúng nó nhảy tới nhảy lui ở mảnh đất đã được cào xới, sau khi nhảy một vòng, hình như chúng nó đột nhiên nhớ tới chuyện gì, lại bay đến những cái rổ đang nằm trên mặt đất.
Trong rổ đều là hạt giống lúa, là vừa rồi mấy người làm công đặt ở trên mặt đất.
Những con hỉ thước cúi đầu mổ lúa trong rổ.
"Chim chóc ăn vụng lúa, mau đuổi đi!" Có người theo bản năng hô to.
Chỉ là những con chim hỉ thước đó ngậm một chút hạt, sau đó bay đi và dừng ở trên mảnh ruộng cách đó không xa, đặt lúa trong miệng trồng xuống, sau đó lại tiếp tục bay trở vê chỗ đặt cái rổ...
Thôn trưởng nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng chạy nhanh tới. Những con hỉ thước thấy có người tới thì hoảng sợ vỗ cánh bay đi.
Chỉ còn lại những hạt lúa mũm mĩm nằm lặng lẽ trên mảnh đất màu nâu chứng tỏ chúng đã từng đến đây.
Thôn trưởng nhìn những viên lúa mì đáng yêu nằm trên mặt đất, kinh hoàng khó tin, lẩm bẩm: "Thật sự có hỉ thước tới giúp trồng lúa! Trời ạ, việc này quá... Thần kỳ!"
Thôn dân oà như một tổ ong vò vẽ chạy tới xem.