Chương 2010: Xin Lỗi, Ta Đến Chậm Rồi
Chương 2010: Xin Lỗi, Ta Đến Chậm RồiChương 2010: Xin Lỗi, Ta Đến Chậm Rồi
Nam nhân đã cách Ôn Noãn ba bước, nghe vậy, hắn do dự một chút, sau đó lắc đầu mỉm cười: Chắc bây giờ điện hạ đang bận, sao lại có thể có thời gian tới đây?!
Nam nhân cũng không ngu, Phượng cô nương đã dám đánh tráo Tuệ An quận chúa, tất nhiên sẽ dùng thủ đoạn nào đó giữ chủ tử lại ở trên giường!
Nữ nhân ấy mà, vì có thể gả cho quyền quý, thường sẽ dùng những thủ đoạn này!
Hắn thấy nhiều rồi!
Nam nhân nhìn Ôn Noãn, cười dâm đãng nói: "Ngươi kêu đi! Lat nữa ở dưới thân lão tử, ngươi nhớ dùng sức kêu!"
Nói xong, hắn trực tiếp lao về phía giường Ôn Noãn.
"Đế Quân Hiền! Cuối cùng ngươi cũng tới! Cứu ta!" Ôn Noãn nhìn về phía cửa, hoảng loạn hô một câu.
Nam nhân sợ tới mức bước chân lảo đảo một chút, trực tiếp ngã xuống mép giường, vội quay đầu nhìn lại.
Thấy cửa vẫn còn đóng, hắn thở phào nhẹ nhõm!
Hắn bò lên, giơ tay tát Ôn Noãn hai cái: "Tiện nhân! Dám gạt tai"
Lực tay của nam nhân rất lớn, Ôn Noãn trực tiếp bị đánh đến mức mắt đầy sao xet.
Nếu là ban ngày, có thể thấy rõ hai vết tát hiện rõ trên khuôn mặt trắng trẻo non nớt của nàng.
Một khuôn mặt trở nên đỏ bừng và sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Nam nhân trực tiếp duỗi tay kéo quần áo Ôn Noãn, lộ ra nội y bên trong.
Trong lòng Ôn Noãn hoảng sợ, mây tía vừa khôi phục một chút liền dùng ý niệm trực tiếp nhằm vào huyệt đạo kia.
Ôn Noãn cảm thấy cả người buông lỏng!
Huyệt đạo đã được giải!
Lúc này, đột nhiên cửa vang lên "Phanh" một tiếng!
Cả cánh cửa bay vào!
Nam nhân hoảng sợ, quỳ xuống: "Chủ tử, tha mạng!"
Ôn Noãn cũng hoảng sợi
Sẽ không phải Đế Quân Hiền phát hiện chứ!
Huyệt đạo của nàng đã được giải, nhưng nhuyễn cốt tán vẫn chưa giải, không đối phó được với Đế Quân Hiền!
Một cái bóng màu xám bạc xet qua, một cước đá bay nam nhân!
Một bóng trắng chợt lóe qua, trực tiếp lao lên cắn cổ hắn.
Nạp Lan Cẩn Niên đi đến bên cạnh Ôn Noãn, trực tiếp ôm nàng vào trong ngực: "Xin lỗi, ta đến chậm rồi!"
Mặc dù trong phòng tối om nhưng Nạp Lan Cẩn Niên vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của Ôn Noãn, đồng thời cảm nhận được hơi thở hỗn độn của nàng, thân hình mềm oặt nóng bỏng và quần áo xộc xệch!
Hắn không thể tưởng tượng được nếu như hắn chậm một bước thì nàng sẽ phải trải qua những gì!
Nạp Lan Cẩn Niên ôm chặt nàng.
Nghe được giọng nói quen thuộc, lại ngửi được hương trà mát lạnh, Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm: "Không muộn, vừa vặn. Cho ta giải độc hoàn! Mau lên!"
Khuôn mặt Ôn Noãn cọ mạnh vào lồng ngực Nạp Lan Cẩn Niên, trên khuôn mặt sưng tấy truyền đến cảm giác đau rat khiến nàng có chút tỉnh táo lại.
Ôn Noãn âm thầm vui mừng vì bị tát hai cái, trên mặt đau rát khiến sự xao động trong người nàng dịu đi được một chút.
Nếu không thì nàng thật sự không đảm bảo chính mình có thể đè người nam nhân này xuống ngay tại chỗ này hay không!
Trong phòng, tên hộ vệ kia bị Nạp Lan Cẩn Niên đá đến trọng thương, vốn dĩ đã không bò dậy nổi, lại bị Tiểu Bạch cắn cổ, động cũng không dám động.
Nạp Lan Cẩn Niên ôm Ôn Noãn ngồi xuống, ném lu hương trong phòng ra ngoài, sau đó lấy viên thuốc giải độc từ trong ngực ra đút cho nàng.
Lúc này, bên ngoài đã vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng không quan tâm, hắn lấy khăn tay cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho Ôn Noãn, cởi áo choàng của mình ra phủ thêm cho nàng.
Ăn giải độc hoàn xong, thân thể của Ôn Noãn dần khỏe lại, cuối cùng cũng không còn mềm mại không có sức lực như trước
Khô nóng trong cổ cũng dân rút đi,
"Có khá hơn chút nào không?" Nạp Lan Cẩn Niên nhẹ giọng hỏi.
Ôn Noãn gật đầu: "Ừm, tốt hơn nhiều rồi."
Tiếng đánh nhau bên ngoài càng lúc càng kịch liệt, Ôn Noãn giãy giụa muốn đứng lên từ trong vòng tay của hắn: "Ta muốn đi xử lý cặn bã!"
Nàng đã nhịn thật lâu!
"Để ta đi".
Ôn Noãn đang muốn từ chối.
"Ngoan, nghe lời, nghỉ ngơi đi, bắt được sẽ để cho muội tùy tiện xử lý!" Hắn cần thiết phải làm gì đó mới có thể hoá giải cơn giận giữ như sóng thần ở trong lòng mình.