Chương 2051: Đi Tới Huyện Vĩnh Bình
Chương 2051: Đi Tới Huyện Vĩnh BìnhChương 2051: Đi Tới Huyện Vĩnh Bình
"Cho dù không có bồi thường lương thực cho chúng ta, nhưng số lương thực kia là cho binh lính của nước chúng ta ăn! Dù sao vẫn tốt hơn cho đám cẩu tặc Bắc Minh quốc ăn! Ta đã quyên góp toàn bộ lương thực của mình! Chỉ để lại mấy túi! Ta chỉ mong các tướng sĩ có thể nhanh chóng đánh đuổi đám cẩu tặc Bắc Minh quốc đi, trả lại nhà cho tai"
"Đúng vậy, nếu không phải do triều đình cho hạt giống cùng hạt lúa mì và lúa nước có sản lượng ngàn cân một mẫu, thì vốn dĩ chúng ta cũng không có lương thực để dành! Số lương thực này ta đều quyên góp cho triều đình! Cũng chỉ hy vọng cuộc chiến tranh này qua mau để bình ổn trở lại, binh lính có thể nhanh chóng đánh đuổi đám cẩu tặc Bắc Minh quốc! Chỉ mới vừa sống tốt không cần chịu đói chưa được bao nhiêu lâu thì đám cẩu tặc Bắc Minh quốc lại đến xâm lấn, nghe nói chúng ghen tị khi biết Nạp Lan quốc của chúng ta có được phương pháp lúa mì và lúa nước cho ra sản lượng ngàn cân một mẫu, chúng muốn lấy nhưng lại không lấy được nên mới cố ý dấy binh”...
Sau đó mọi người đều mắng Hoàng thượng của Bắc Minh quốc và những binh lính xâm lược từ đầu đến chân, từ mười tám đời tổ tông đến con cháu mười tám đời đều mắng một lần.
Bởi vì có nhiều người, trên đường có đầy xe ngựa cùng xe đẩy tay, bên trong còn chất đầy hành lý cùng lương thực, nên tốc độ cưỡi ngựa của đám người Ôn Noãn cũng không nhanh, khi đi ngang qua bọn họ đã nghe được những lời này.
Đây có lẽ là bá tánh ở huyện Vĩnh Định, để quan phủ thu mua lương thực của dân chúng, để dân chúng rời khỏi huyện Vĩnh Định, cầm theo phiếu định mức quyên lương thực rời đi. Đi tới huyện thành khác có thể nhận lại lương thực của mình, đây chính là phương pháp do Ôn Noãn nghĩ ra.
Dù sao ở thời đại này, giao thông vận tải vẫn còn kém phát triển, đại quân của Bắc Minh đã đến gần, nên lương thực của bá tánh tất nhiên không thể mang đi hết được, không bằng quyên góp cho triều đình, thứ nhất là có thể giảm bớt vấn đề quân lương, thứ hai là sẽ không cho binh lính của Bắc Minh quốc được lợi.
Thứ ba, dân chúng cầm trong tay phiếu định mức lương thực, trong tay vẫn sẽ có lương thực, trốn đến thành trì khác cũng không cần lo lắng!
Như vậy có thể giảm bớt tình trạng hỗn loạn!
Trong trường hợp chiến tranh xảy ra, bá tánh ở trong thành vẫn không sao, vì còn có tường thành và binh lính thủ thành bảo vệ, chỉ cần không phá thành, thì bá tánh ở bên trong thành vẫn an toàn.
Thảm nhất chính là những bá tánh bên ngoài thành, có thể may mắn chạy trốn vào bên trong thành trước khi cửa thành đóng, hoặc là trước khi quân địch đến có thể trốn được trên núi, cũng có thể chạy đến bên trong thành trì khác.
Tránh cho không may bị quân địch cướp của giết chết rồi thiêu ruil
Ôn Noãn mới nghĩ ra cách này.
Thế nhưng nàng cũng biết, không phải ai cũng tin tưởng triều đình, sẽ đem lương thực tạm thời quyên góp cho triều đình.
Nhưng hiện tại xem ra, vẫn có không ít bá tánh tin tưởng triều đình.
Như vậy thì quá tốt!
Chỉ là hiện tại Ôn Noãn vẫn chưa nhìn thấy lợi ích thật sự của cách này, lợi ích của cách này phải tới sau này mới hiển lộ ra được.
Bởi vì có nhiều người, nên đám người Ôn Noãn phải đến mười lăm phút sau mới đến bên ngoài cửa thành.
Thành Vĩnh Định là phủ thành lớn nhất ở Bắc Cương, có hai vạn quân đóng đô ở đây, nhiều hơn so với những huyện thành khác, đại quân của Bắc Minh quốc có thể tiến vào huyện Vĩnh Bình vào ngày mai, cho nên thành Vĩnh Định cả đêm nay luôn mở rộng cửa thành, để đón nhận những bá tánh đang chạy từ thành Vĩnh Bình tới lánh nạn.
Tri phủ đại nhân của thành Vĩnh Định đã sớm nhận được công văn, và thiết lập một nơi trú ẩn tạm thời, nơi trú ẩn này dành cho những bá tánh không có nhà để vê.
Nạp Lan Cẩn Niên thấy bá tánh chạy đến trong thành lánh nạn đã được sắp xếp ổn thỏa, cuối cùng hắn cũng yên tâm.
Đám người Ôn Noãn cùng đi qua thành nhưng không dừng lại, mà trực tiếp đi qua cửa thành phía Đông rời khỏi cửa thành phía Tây, đi thẳng đến huyện Vĩnh Bình.