Chương 2059: Chỉ Sợ Có Trá
Chương 2059: Chỉ Sợ Có TráChương 2059: Chỉ Sợ Có Trá
"Xuống ngựa! Không cưỡi ngựa nữa!" Hầu Cách Phàm nhanh chóng hạ lệnh: "Xông lên! Chúng ta muốn nhìn rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu phích lịch đạn! Lên nào! Báo thù cho huynh đệ chúng ta! Người vi phạm giết chết không cần luận tội! Giết! Giết cho bản tướng quân!"
Hầu Cách Phàm xen lẫn trong đại quân đông nghìn nghịt, trường thương chỉ thẳng cửa thành Nạp Lan quốc, vẻ mặt nghiêm khắc, trên mặt đều là máu.
Đế Quân Minh cũng đã sớm được hộ vệ bên người che chở lùi sang một bên, nhìn hai vạn binh lính Nạp Lan quốc kia chơi 30 vạn đại quân của bọn họ đến xoay quanh, tức giận đến cả người run lên: "Giết! Giết cho ta! Giết một binh lính Nạp Lan quốc, ban thưởng một lượng bạc!"
Binh lính Bắc Minh quốc không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục xông về phía trước.
Một đám lại một đám đại quân chạy tới, một đám bị phích lịch đạn nổ tung.
Tu La địa ngục cũng chỉ là như vậy.
Mãi cho đến khi phích lịch đạn trong tay binh lính Nạp Lan quốc đã được ném hết, thừa dịp máu thịt bay tứ tung, bụi đất văng tung tóe, bọn họ nhanh chóng quay đầu trở lại bên trong cửa thành!
Cửa thành dày nặng đóng lại.
Các binh lính Bắc Minh quốc như ong vỡ tổ xông lên.
Từng cái thang dài được dựng trên tường thành cao cao.
Một cây gỗ vô cùng lớn được hàng trăm hàng ngàn binh lính khiêng lên, dùng sức va chạm vào cửa thành.
Cửa thành dày nặng rung lên.
Viên Mẫn Triết và các binh lính trên tường thành đã có chuẩn bị từ trước!
Bọn họ nhìn thấy cửa thành và tường thành càng ngày càng tụ tập nhiều người, không cần hạ lệnh đã trực tiếp ném tảng đá lớn xuống, người thì đổ dâu nóng hoặc ném phích lịch đạn.
Một bên thế tiến công vô cùng mạnh mẽ, một phương triển khai toàn bộ hỏa lực để giữ thành.
Binh lính bảo vệ thành có một vạn, còn hai vạn binh lính kia sau khi trở về thành thì nhanh chóng chạy đến các nơi bên trong thành, lập tức biến mất trong các đống kiến trúc.
Các binh lính bảo vệ tường thành dùng hết tất cả đồ vật có thể sử dụng, sau đó bọn họ kéo dây thừng, nhanh chóng nhảy xuống từ trên tường thành, cũng chạy vào bên trong các kiến trúc ở gần đó.
Rất nhanh, cửa thành đã bị công phá, đại quân của Bắc Minh kêu gào, dũng mãnh xông vào, dự định mở ra cuộc tàn sát, nhưng lại không có một người binh lính Nạp Lan quốc nào chặn lại bọn họ cả.
Bọn họ chỉ nhìn thấy một ít binh lính Nạp Lan quốc nhanh chóng trốn vào trong ngôi nhà nào đó.
Đại quân dày đặc ngây ngẩn cả người, không biết kế tiếp nên làm như thế nào.
Lúc này Hầu Cách Phàm và Đế Quân Minh cũng đi theo đại quân xông vào trong, thấy đường phố sạch sẽ, ngay cả một con ruồi cũng không có, càng đừng nói đến bóng người!
Có binh lính lập tức nói: "Tướng quân, binh lính Nạp Lan quốc đều trốn vào trong nhà! Chúng ta có cần đi lục soát thành không?”
Đối với bọn binh lính mà nói, lợi ích duy nhất trong việc đánh giặc chính là lúc phá một tòa thành.
Đây chính là cơ hội phát tài của bọn họ.
Tiền bạc và tài vật thu được đều là mọi người chia nhau, thậm chí có đôi khi còn có thể nhân cơ hội nuốt riêng một ít. Hầu Cách Phàm và Đế Quân Minh nhìn thoáng qua nhau.
Trong lòng Đế Quân Minh có chút bất an: "Chỉ sợ có trá! Không thể hành động thiếu suy nghĩ!"
Hầu Cách Phàm gật đầu: "Chỉ sợ Tuệ An quận chúa là nghĩ mượn cơ hội phân tán binh lực của chúng ta."
Ba vạn đại quân đối chiến với ba mươi vạn đại quân của bọn hắn. Được rồi! Hiện tại chỉ sợ chỉ còn lại hơn hai mươi vạn.
Chỉ có làm như vậy mới có thể phân tán binh lực của bọn hắn.
Nhưng mà bọn họ chỉ có ba vạn người, mà bọn hắn có gần 30 vạn người.
Huyện Vĩnh Bình không lớn, nếu ba vạn binh lính phân tán đến mỗi căn nhà, binh lính Nạp Lan quốc chỉ có thể là một đến hai người trốn trong một căn nhà.
Đại quân ba mươi vạn của bọn hắn lại là mười người lục soát một căn nhà!
Mười người đối phó với một binh sĩ của bọn họ, chẳng lẽ còn không đối phó nổi hay sao?