Chương 210: Xin Lỗi
Chương 210: Xin LỗiChương 210: Xin Lỗi
Chu thị đánh một cái lên đầu ông ấy: "Ret cuộc thì ai mới là huynh đệ ruột của con hả! Con không giúp đại ca mình mà đi giúp loại ti tiện kia?"
"Tứ đệ không phải phải loại ti tiện!" Ôn Gia Tường bĩu môi, vì sao tứ đệ không phải huynh đệ ruột chứ? Dù nói như thế nào thì ông ấy từ nhỏ đến lớn cũng không có thân thiết gì với người đại ca này, vì đại ca rất giỏi tính kế.
Ông Ôn trừng mắt liếc Chu thị một cái, không đồng ý nói: "Bà nói gì vậy! Lão tứ cũng là huynh đệ ruột! Cái gì mà loại ti tiện, nó là con trai của tôi!"
Chu thị biết mình lanh mồm lẹ miệng đã nói sai, nên lập tức nói: "Tôi chỉ nhất thời bị tiểu tử thối này chọc cho giận nên mới nói sai thôi! Nhưng chuyện của Đại Lang không thể để người khác làm, chỉ có huynh đệ ruột mới có thể làm! Nhà thì ai xây mà không được! Tôi đi giúp cũng được."
Ông Ôn cũng không so đo, chuyện chính quan trọng hơn: "Mẹ con nói đúng, nhà của tứ đệ ai làm cũng được, nhưng chuyện của đại ca con thì chỉ có người thân mới có thể làm. Hơn nữa đây là chuyện làm lâu dài, một quặng ngọc khai thác cũng phải mất mấy năm, sau này con cũng không cần lên núi săn thú và đi làm công ở khắp nơi nữa. Còn nhà thì chỉ cần một tháng là xây xong! Chỗ ở của lão tứ cha sẽ đến giúp."
Chu thị tàn nhẫn nói: "Mẹ nói cho con biết, nếu con dám đi giúp lão tứ xây nhà ở mà không giúp đại ca của con, thì con cũng tự xây một bức tường tách ra luôn đi!"
Ôn Gia Tường biết Chu thị nói được là làm được, bà ta thật sự sẽ đi làm ầm ï, nên ông ấy chỉ có thể nghiêm mặt đứng dậy đi ra ngoài.
"Con đi đâu? Con đang có thái độ gì vậy hả?! Con quay trở lại cho mẹ!" Chu thị thấy ông ấy bước đi không nói một lời, bà ta tức giận đến mức máu dồn vào tim muốn tắc nghẽn.
Bà ta vì sao có thể sinh ra một đứa tạo phản như vậy.
"Lão tam, đệ đi đâu vậy? Đệ xem đệ đã khiến mẹ tức giận rồi kìa!" Ôn Gia Phú lớn tiếng nói.
"Tôi đi tìm lão tứ để từ chối!" Ôn Gia Tường tức giận nói.
Không phải ông ấy muốn giúp Ôn Gia Phú! Ông ấy chỉ sợ Chu thị đi làm ồn ào.
Xây nhà là niềm vui lớn, không nên xảy ra chuyện tranh cãi!
Sau khi Ôn Noãn tiễn hai mẹ con Lương Tử Vận rời đi thì lại có một Âu Dương Hoài An đến.
"Âu Dương công tử vì sao lại đến đây vậy?" Ôn Noãn bất ngờ nói.
Âu Dương Hoài An nhảy xuống ngựa, lấy năm tờ ngân phiếu từ trong lồng ngực ra: "Day là Thập Thất nhờ tôi đưa cho cô, nói là ngân lượng đã bán được từ cục đá ngọc thạch kia'.
Ôn Noãn nhận lấy cũng không mở ra xem bao nhiêu bạc, dùng thân phận của người nọ cũng sẽ không lừa kẻ đáng thương như nàng.
"Tiểu nha đầu, tôi xin lỗi cô nhé!" Âu Dương Hoài An suy nghĩ cẩn thận, quyết định vẫn là đến nơi này nhận tội trước.
Ôn Noãn: "?"
Hắn ta đã làm chuyện gì để phải xin lỗi mình?
Âu Dương Hoài An liền đem chuyện quặng ngọc nói ra.
"Thập Thất vốn muốn để tôi bán cho cô, đều do tôi, thật sự xin lỗi! Hiện tại tôi đã bán nó rồi, tôi cũng không thể lật lọng.”
Ôn Noãn nghe xong lời này cũng bất ngờ. Ôn Gia Phú mua quặng ngọc kia On Noãn cũng không quá bất ngờ, ngày đó nàng đã mơ hồ đoán được, mà sau đó Vương thị trở vê cũng nói vậy.
Còn điều khiến Ôn Noãn bất ngờ không phải vì đằng sau chuyện này lại có bước ngoặt như vậy, mà là chuyện này có liên quan đến Nạp Lan Cẩn Niên.
"Không sao, bán thì cứ bán đi! Hiện tại tôi cũng không có nhiều ngân lượng như vậy để mua."
Họa phúc khôn lường, biết đâu sẽ là phúc.
Cho dù nàng mua thì hiện tại cũng không có khả năng để khai thác, nàng chỉ có thể chiếm để cho bản thân thôi. Không quyền không thế, ngồi giữ một quặng ngọc sẽ dễ rước lấy tai họa.
Cứ vậy di-
Cũng rất tốt rồi!
Có người giúp mình đem ngọc thạch khai thác ra.
Trong đôi mắt Ôn Noãn lóe lên một tia sáng, bên trong có chút lạnh lùng nào đó.
Âu Dương Hoài An nghe xong lời này thì trong lòng càng thêm áy náy, hắn nhìn thoáng qua ngân phiếu trong tay của Ôn Noãn, cảm thấy rất muốn chết.
Thập Thất đã thay nàng chuẩn bị tốt ngân phiếu để mua quặng ngọc!