Chương 2077: Vẫn Phải Kéo Gần Mối Quan Hệ
Chương 2077: Vẫn Phải Kéo Gần Mối Quan HệChương 2077: Vẫn Phải Kéo Gần Mối Quan Hệ
An Bố Nhĩ thở dài, hắn cũng biết Ôn Noãn đang trút giận cho Nguyệt Nhi.
Cho nên hắn không tức giận, ngược lại còn vui thay Nguyệt Nhi.
Quận chúa Tuệ An làm như thế, ít nhất cũng chứng minh nàng đối xử với Nguyệt Nhi thật lòng, thấy xót thay cho nàng.
Thế giới này có thêm một người yêu thương Nguyệt Nhi, hắn cũng rất vui.
An Bố Nhĩ chắp tay hành lễ: "Một khi đã như thế, bổn vương sẽ âm thầm phối hợp toàn lực với Thập Thất hoàng thẩm nghĩ cách cứu Bát công chúa."
Vẫn phải kéo gần mối quan hệt!
Hắn còn trông cậy vào Ôn Noãn nói tốt với Nguyệt nhi giúp hắn đấy.
Cho nên An Bố Nhĩ vẫn kiên trì gọi Ôn Noãn là Thập Thất hoàng thẩm.
An Bố Nhĩ xoay người đi ra ngoài.
Quận chúa Tuệ An nói đúng, nàng cứu của nàng, hắn cứu của hắn!
Hắn nhất định phải tự mình cứu Nguyệt Nhị, tạ tội trước mặt nàng, cầu xin sự tha thứ từ nàng!
Sau khi Ôn Noãn thấy An Bố Nhĩ đã rời đi, mới về phòng thay một bộ áo giáp, đi ra xem tình hình huấn luyện của đại quân, sẵn tiện tìm Tào Tử Hào và các võ tướng khác cùng thương nghị về trận chiến kế tiếp.
Nàng muốn nhìn xem thử rốt cuộc An Bố Nhĩ sẽ dùng cách gì để cứu Bát công chúa!
Thật ra, làm nhiều chuyện như thế, mục đích cuối cùng của nàng chính là dụ dỗ quân địch Bắc Minh dùng Bát công chúa làm con tin, để bọn họ có thể xông đến cứu người.
Vĩnh Bình thành.
Binh lính Bắc Minh quốc lục soát hết toàn bộ thành trì nhưng không tìm được bất kỳ lương thực nào.
Cuối cũng chỉ lục soát ra một ít lương thực trong mấy thôn nằm ở ngoại thành, nhưng người sống trong mấy thôn ở ngoài thành, đại đa số toàn là người nghèo, có được bao nhiêu lương thực dữ trự cơ chứ?
Tổng cộng chỉ lục soát được mấy trăm cân lương thực, vốn dĩ không đủ cho hai mươi vạn đại quân nhét kế răng!
May sao trên người mỗi binh lính đều mang theo một ít lương khô để phòng ngừa trường hợp xấu nhất, binh lính chuyên lo bếp núc nấu số lương thực đó thành cháo loãng, để mọi người ăn kèm với lương khô, tốt xấu gì cũng có thể kiên trì được hai ba ngày.
Thân phận của Đế Quân Minh là Thái Tử, đương nhiên là cho hắn ăn nhiều lương thực hơn, cho nên hắn vẫn được ăn cơm khô nấu từ gạo trắng, còn cả thịt thỏ kho tàu.
Thịt thỏ là do các binh lính lên núi, tìm nửa ngày trời, mới bắt được.
Hầu Cách Phàm đi theo bên cạnh hắn, nên cũng được ăn giống thế.
"Không có lương thực, đại quân không thể chịu được lâu! Bên Hồ Điệp Cốc có tin tức gì không? Khi nào đại quân Nạp Lan quốc đến?" Đế Quân Hiền gác đôi đũa xuống hỏi.
Hầu Cách Phàm: "Binh lính đi thăm dò hồi báo, hai ngày sau đại quân Nạp Lan quốc sẽ tới, bên Hồ Điệp Cốc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng! Chắc chắn đêm nay có thể cứu được Lục hoàng tử!"
Đế Quân Minh đập bàn một cái: "Được! Ngày mai bắt đầu phá thành! Nhất định phải đánh sập Vĩnh Định thành trước khi đại quân Nạp Lan quốc đến!" Hầu Cách Phàm chan chờ một chút mới nói: "Thái Tử, Vĩnh Định thành là phủ thành, chỉ sợ khó mà đánh bại được trong một chốc, hơn nữa muốn đến Vĩnh Định thành phải đi qua núi Phổ Ninh, quân địch rất dễ mai phục ở đó, hay là tấn công vào huyện Vũ Dương trước?"
Đế Quân Minh nghe vậy thì trừng hắn một cái, trong giọng nói tràn ngập sự khinh thường: "Tấn công huyện Vũ Dương? Huyện Vũ Dương chẳng qua chỉ là một huyện nhỏ, toàn bộ huyện chẳng có nổi mười vạn dân cư! Cho dù có đánh thắng, thì bên trong có bao nhiêu vật tư? Đủ cho hai mươi vạn đại quân chúng ta ăn trong bao nhiêu ngày? Nếu không thể chờ đến khi lương thực được vận chuyển tới, ngươi có biết đại quân chúng ta không cần phải đợi đến lúc bị địch giết, mà bản thân cũng có thể chết vì đói hay không!"
Hầu Cách Phàm tiếp tục khuyên nhủ: "Quận chúa Tuệ An lui về giữ thành Vĩnh Định, mạt tướng cảm thấy tất nhiên nàng đang mưu tính điều gì đó. Nàng suy đoán chúng ta sẽ tấn công vào thành Vĩnh Định, chúng ta càng không thể để nàng được như ý nguyện, chúng ta đánh sập huyện Vũ Dương, gây bất thình lình! Huyện Vũ Dương chỉ là một huyện nhỏ, trong vòng một canh giờ, tất nhiên chúng ta có thể đánh thắng!"