Chương 2079: Cuộc Chiến Ở Hồ Điệp Cốc 1
Chương 2079: Cuộc Chiến Ở Hồ Điệp Cốc 1Chương 2079: Cuộc Chiến Ở Hồ Điệp Cốc 1
Binh lính bắt đầu mắng mấy người Đế Quân Hiền.
Mấy người Đế Quân Hiền giờ phút này vừa đói lại vừa lạnh, cả người chìm vào trạng thái không tỉnh táo, vốn dĩ không nghe thấy bọn lính đang mắng bọn họ.
Bọn họ chỉ mặc một chiếc áo tù đơn bạc, người bọc chiếc chăn bông cũ nát, chăn bông cũ nát đó cũng là do các binh lính sợ bọn họ chết cóng, nên mới tìm về cho bọn họ.
Mắt thấy sắp đến Hồ Điệp Cốc, lúc nãy võ tướng dẫn dắt đám binh lính mở miệng lớn tiếng dặn dò: "Sắp đi ngang qua Hồ Điệp Cốc! Chúng ta phải đi với tốc độ nhanh hơn, mọi người mau xốc dậy tinh thần, nhớ cẩn thận một chút!"
5. 000 binh lính nhìn bốn phía đầy cảnh giác, vừa di chuyển với tốc độ nhanh hơn.
Con đường của Hồ Điệp Cốc rất hẹp, hai bên đều là núi, nếu có người mai phục trên núi thì sẽ rất bất lợi cho bọn họ.
Võ tướng Phùng Tiểu Binh dẫn đầu lớn tiếng nói: "Nhanh lên! Mọi người đi nhanh một chút! Phía trước là đoạn đường hẹp nhất, nhớ cẩn thận!"
Nói xong, hắn cầm theo cây kiếm dài, liếc mắt nhìn hai bên đầy cảnh giác.
Binh lính lại bước đi nhanh hơn nữa.
Có binh lính nói: 'Phùng tướng quân, Hồ Điệp Cốc sẽ không có mai phục đấy chứ? Chúng ta đã che dấu rất cẩn thận, chắc hẳn quân địch Bắc Minh sẽ không biết hành tung của chúng ta! Rốt cuộc đi cả một chặng đường rất an toàn. Hơn nữa chúng ta cũng sắp đến thành Vĩnh Định rồi!"
Phùng Tiểu Bình: 'Không thể thiếu cảnh giác! Cẩn thận một chút cũng không thiệt gì! Bát công chúa đã bị người Bắc Minh quốc bắt đi! Chúng ta còn phải dùng Lục hoàng tử của Bắc Minh để đổi Bát công chúa vê! Nhanh lên!"
"RỐI"
Binh lính lại đi với tốc độ nhanh hơn.
Khi binh lính đi ngang qua đoạn đường hẹp nhất, đột nhiên có một cục đá lăn xuống từ trên núi, ngăn chặn đường di tới của bọn họ.
Một đám binh lính Bắc Minh vọt xuống!
Võ tướng dẫn đầu đội quân Bắc Minh hô to một tiếng: "Giết!"
Phùng Tiểu Bình lớn tiếng nói: 'Bắn tên!"
Các binh lính Nạp Lan quốc sôi nổi giơ tay lên, từng mũi tên bắn về phía đám lính đang lao từ trên xuống!
Tốc độ của nỏ tiễn rất nhanh, lập tức bắn trúng không ít người.
Nhưng mà, dưới tình thế cấp bách, số nỏ tiễn có thể tạo ra những vết thương nặng không nhiều lắm, những binh lính đó tránh trái tránh phải, nhanh chóng chạy xuống dưới.
Binh lính hai bên sắp chạm trán với nhaul
Quân địch Bắc Minh có hai vạn, binh lính Nạp Lan quốc chỉ có 5000. hai vạn đại quân dũng mãnh chạy ào xuống, quả thật giống như nước lũ, rất nhanh đã vây kín binh lính Nạp Lan quốc.
"Không để sót một ai, giết hết!" Lúc này tướng lãnh chỉ huy đám lính Bắc Minh lớn tiếng nói.
Đế Quân Hiền, Phượng Địch còn cả Giả Tĩnh Như nghe thấy tiếng động thì đều mở hai mắt.
Đột nhiên cả người như được tiếp thêm sức mạnh, nắm chặt lồng xe chở tù nhân, trong mắt tràn ngập niềm vui Sướng. Thậm chí Giả Tĩnh Như và Phượng Địch còn kích động đến mức rơi lệ.
Rốt cuộc cũng có người đến cứu bọn hol
Các nàng còn tưởng rằng bản thân không thể quay về Bắc Minh quốc nữa!
Tướng lãnh Bắc Minh quốc thả người nhảy xuống, trực tiếp đáp lên chiếc xe đang giam giữ Đế Quân Hiền: "Mạt tướng Cao Đức đến chậm, xin Lục điện hạ tha tội!"
"Mau, cứu ta ra ngoài!" Đế Quân Hiền hữu khí vô lực nói.
Hắn không muốn ngôi trong chiếc xe chở tù nhân này nữa dù chỉ là một giây!
Quả thật là vô cùng nhục nhãt
"Mạt tướng nhận mệnh! Điện hạ cẩn thận!" Cao Đức nói xong liên giơ cây kiếm dài trong tay lên.
Lúc này cũng có vài binh lính, nhảy lên những chiếc xe chở tù nhân còn lại, giơ cây kiếm dài trong tay lên, chém vào ổ xích sắt trên xe.
Đúng lúc này, mấy mũi tên nhọn bắn ra từ trên núi.
Cao Đức vừa mới giơ cây kiếm dài lên cao, còn chưa kịp hạ xuống, một mũi tên nhọn đã bắn xuyên qua trái tim hắn, thân thể cao lớn của hắn cũng ngã xuống theo thanh kiếm dài.
Đế Quân Hiền quay đầu nhìn lên trên núi, thấy bóng dáng của Nạp Lan Cẩn Niên, còn có một đàn sói, hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại!