Chương 2083: Mai Phục Sẵn
Chương 2083: Mai Phục SẵnChương 2083: Mai Phục Sẵn
Nạp Lan Cẩn Niên đi trước đội ngũ đột nhiên dừng lại, nhìn thoáng qua bốn phía: "Đêm nay sẽ đóng quân ở chỗ này."
Phùng Tiểu Binh lập tức nói: "Đêm nay chúng ta sẽ đóng quân ở chỗ này, mọi người đều tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút. Ăn một chút gì đi!"
Binh lính nghe vậy thì đầu dừng lại, sau đó tự giác rửa sạch tuyết đọng rồi tìm nhánh cây nhóm lửa.
Nạp Lan Cẩn Niên mang theo Phùng Tiểu Binh cùng Hạ Huyền đi tuần tra bốn phía một vòng.
Sau đó vẽ mấy cái vòng lên mặt đất, nói gì đó với Hạ Huyền cùng Phùng Tiểu Binh.
Phùng Tiểu Binh lập tức gọi tới một vài binh lính bắt đầu làm việc.
Trong bóng đêm, Đế Quân Hiền không thấy rõ bọn họ đang làm cụ thể cái gì, nhưng mà nhất định là thiết kế mai phục, chờ binh lính Bắc Minh quốc tiến đến cứu mình.
Trong lòng hắn ta sốt ruột, nỗ lực mở to mắt, muốn nhìn rõ xem bọn họ đang làm gì, nhưng mà dù cố gắng thế nào thì cũng không thấy rõ. Lại nghĩ đến cho dù hắn ta thấy rõ bọn họ đang làm cái gì, cũng không có cách nào truyền tin tức này ra bên ngoài.
Huống chị, hiện tại hắn ta lại bị Nạp Lan Cẩn Niên điểm huyệt nói, muốn nói cũng không nên lời.
Nghĩ đến đây, Đế Quân Hiền lại thấy có chút nhụt chí.
Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên mang theo người bố trí bốn phía xong, trở về thì thấy binh lính đã rửa sạch một khối đất trống, hơn nữa đã nhóm lửa và nấu chút nước ấm. Mọi người vây quanh từng đống lửa trại vừa sưởi ấm, vừa uống nước ấm và ăn lương khô.
Mấy chiếc xe chở tù được sắp xếp ở bên trong, để đề phòng có người cướp tù.
Một binh lính đưa cho Nạp Lan Cẩn Niên một chén nước ấm: "Vương gia, uống chút nước ấm để làm ấm thân đi"
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu rồi nhận lấy, đi đến một thân cây cách đó không xa rồi ngồi xuống.
Hạ Huyền cầm một phần lương khô cho Nạp Lan Cẩn Niên: "Chủ tử, ăn một chút gì đi."
Nạp Lan Cẩn Niên nhận lấy rồi yên lặng ăn.
Có một số binh lính lén nhìn hắn, đều rất kính nể hắn.
Đường đường là một Vương gia, vậy mà một đường cùng bọn họ ăn giống nhau, ngủ giống nhau.
Làm toàn bộ binh lính không có câu oán hận.
Dù sao thì người ta là Vương gia quý giá mà còn như vậy, bọn họ nào dám có câu oán hận?
Bốn phía trên cây đều cắm cờ quân, trong bóng đêm những lá cờ đó bay phấp phới.
Nạp Lan Cẩn Niên ăn xong thì dựa vào trên cây, nhắm mắt dưỡng thần.
Quá mệt mỏi.
Một lát nữa còn phải chiến đấu, ngày mai cũng phải chiến đấu, chỉ có thể nhân lúc hiện tại mà nghỉ ngơi một chút.
Hạ Huyền yên lặng đốt một đống lửa ở bên cạnh hắn để sưởi ấm cho hắn, sau đó mới dựa vào nghỉ ngơi trên một cái cây khác ở cách hắn không xa.
Những binh lính khác cũng không dám thở mạnh một tiếng, vội vàng ăn xong rồi đều biết ý vây quanh đống lửa nắm chặt thời gian nghỉ ngơi.
Chỉ để lại mười binh lính trực đêm, thường thường thêm củi lửa cho mọi người, để mọi người không đến mức bị lạnh trong đêm lạnh lẽo này mà có thể ngủ một giấc an ổn.
Đêm càng ngày càng muộn.
Đột nhiên, Nạp Lan Cẩn Niên mở hai mắt, mắt lạnh sắc bén nhìn về phía nào đó.
Hắn đứng lên, không hề kinh động bất kỳ kẻ nào mà đi về phía rừng sâu.
Chỉ có Đế Quân Hiên không ngủ được mới phát hiện hắn rời đi.
Trong lòng không nhịn được mà nhấc lên.
Có phải lại có người tới cứu mình hay không?
Lần này phái bao nhiêu người tới?
Hắn ta thấy vui mừng vì có người tới cứu mình, lại lo lắng có người tới mà trúng mai phục!
Cứ thế mà bị hao binh tổn tướng.
Nạp Lan Cẩn Niên này rất âm hiểm!
Vừa rồi bảo người bố trí một trận, bốn phía đều thiết kế mai phục!
Còn có những con sói đó cũng không biết mai phục tại chỗ nào.
Nếu mà Đế Quân Minh phái binh lính tới quá ít, không chỉ không cứu được mình, còn tặng không tính mạng của binh lính!
Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên đi ra mấy chục mét, lúc này Tiểu Hắc mới bay xuống.
Nạp Lan Cẩn Niên vươn tay để Tiểu Hắc dừng ở trên lòng bàn tay hắn.
Nạp Lan Cẩn Niên cởi tờ giấy dưới cánh Tiểu Hắc xuống rồi nhìn thoáng qua, thấy chữ viết của Ôn Noãn, trên khuôn mặt đều hiện lên một tia dịu dàng, không còn thấy mệt mỏi nữa.