Chương 2094: Viện Quân Tới Rồi
Chương 2094: Viện Quân Tới RồiChương 2094: Viện Quân Tới Rồi
Thành Vĩnh Định.
Mắt thấy binh lính Nạp Lan quốc trên chiến trường càng ngày càng ít!
Một cọc gỗ thật lớn va chạm cửa thành và tường thành, từng đám tro bụi rơi xuống, tường thành cũng vì vậy mà rung lên!
Bá tánh bên trong thành vô cùng tự giác, một đám tiến lên, giữ chặt cửa thành, không cho nó ngã xuống!
Mặc dù bọn họ biết, nếu cửa thành thật sự bị quân địch phá mở, trong bọn họ sẽ có người chết dưới đao của quân địch, hoặc là trực tiếp bị cửa thành dày nặng này đè bẹp.
Nhưng mà mọi người vẫn giữ chặt cửa thành như cũ, không muốn rời dil
Bên ngoài tường thành, Ôn Noãn dùng một tay cầm roi bạc, một tay cầm trường thương, một đôi chân dài, quét qua một cái lại một cái quân địch ôm cọc gỗ phá cửa thành tril
Cọc gỗ thật lớn đâm cửa thành kia rơi thật mạnh trên mặt đất, rất nhanh lại có một đám binh lính Bắc Minh quốc xông tới khiêng lên, tiếp tục công phá cửa thành!
Quá mệt mỏi!
Mỗi một binh lính Nạp Lan quốc đều cảm thấy kiệt sức, nhưng mà bọn họ vẫn không dám loi lỏng, bởi vì chỉ cần buông lỏng lười biếng một chút thì người ngã xuống sẽ là bọn hol
Lúc này, hơn năm vạn binh lính chỉ còn lại chưa đầy hai vạn-
Mà Bắc Minh quốc có lẽ cũng chỉ còn khoảng mười vạn đại quân.
Binh lính Nạp Lan quốc cảm thấy mình có giết như thế nào cũng không giết hết!
Lúc này, sắc trời đã sáng rõ.
Trên bầu trời phía đông đã tràn ngập ánh sáng bình minh!
Tại sao viện binh của bọn họ còn chưa tới?
Bọn họ sắp chống đỡ không nổi rồi!
Ôn Noãn dùng chân đá bay một binh lính chém về hướng nàng, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua sắc trời.
Chắc viện binh sắp đến rồi!
Ôn Noãn vừa có ý tưởng này, Tống Quế Châu trên tường thành không khỏi hét to một tiếng: "Đại quân tới rồi! Đại quân của chúng ta tới rồi! Ta thấy! Thấy! Rất nhiều người! Rất nhiều binh lính! Đội ngũ rất dài, thật sự là nhìn không thấy cuối! Chúng ta được cứu rồi! Được cứu rồi!."
Tống Quế Châu điên cuồng hò hét, điên cuông cầm dùi trống gõ trống tol
Trời biết, hắn ta là một quan văn, không biết lấy đâu ra sức lực đánh trống lâu như vậy mà vẫn không mệt!
Lúc này, một tia nắng mặt trời phá mở tầng mây, chiếu rọi lên mặt đất!
Cả người binh lính Nạp Lan quốc run lên, dường như được tiếp thêm đầy thanh máu vậy, lực lượng trong người đã trở lại!
Nhanh chóng lấy tư thế mạnh mẽ hơn để phản công!
Binh lính Bắc Minh quốc nghe được lời này thì trong lòng run lên, sao viện binh của Nạp Lan quốc đến nhanh như vậy?
Rất nhiều người?
Nhìn không thấy cuối? Rốt cuộc là có bao nhiêu quân địch tới!
Binh lính Bắc Minh quốc chiến đấu hăng hái suốt một đêm, công thành một đêm đều vẫn chưa đánh hạ được thành trì này, hai ngày này lại ăn không đủ no, bọn hắn đã sớm mệt mỏi không chịu được!
Tống Quế Châu gõ trống với tiết tấu nhanh hơn!
“Thùng thùng thùng."
Một tiếng lại một tiếng, dồn dập!
Hắn ta vừa gõ trống vừa hét lớn: "Tới, ta nhìn có hai mươi vạn, hai mươi vạn đại quân tới! Còn có Lang quân, trời ơi! Rất nhiều Lang quân! Lang quân tới! Rất nhiều Lang quân, e là có tám vạn, mười vạn đó!"
Tống Quế Châu dùng sức hò hét, dùng lời nói để đả kích sĩ khí của quân địch, cổ vũ uy phong của quân tal
Binh lính Bắc Minh đều ngơ ngẩn!
Cái gì, hai mươi vạn đại quân tới!
Còn có Lang quân?
Tám vạn, mười vạn Lang quân?
Lúc này Đại Hôi rất phối hợp má ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
Lang quân theo sát nó, cũng ngửa mặt lên trời thét dài!
"Hút"
"Hút!"
Từng tiếng sói tru đột nhiên vang tận mây xanhI
Lợi dụng khoảnh khắc trong lòng binh lính Bắc Minh sinh ra chút nhút nhát, mỗi một binh lính Nạp Lan quốc đều mạnh mẽ phản kíchI
"Đi tìm chết đi! Cẩu tặc Bắc Minh quốc!"
"Đi tìm chết đi!"
"Cút ra khỏi Nạp Lan quốc cho ta! Đồ chó chết Bắc Minh quốc!"