Chuong 213: Trong Lua Mach Xong
Chuong 213: Trong Lua Mach XongChuong 213: Trong Lua Mach Xong
Thường thị vội trấn an, hơn nữa cũng kể ra chuyện On Noãn nói có thể chữa khỏi bệnh tim của bà ấy!
Lương Tử Vận vội gật đầu: "Cha, Ôn muội nói bệnh tim của mẹ có lẽ tâm một tháng sẽ có thể khỏi hẳn!"
Lương Hoán Chương nghe xong lời này, vẻ mặt như không thể tin được: "Day là thật?"
Chính Phong thần y đã nói không thể trị tận gốc mà!
"Có phải thật hay không cứ thử qua sẽ biết, Noãn nhi đã kê đơn thuốc cho thiếp, để thiếp uống vài ngày thuốc điều trị, rồi con bé mới đến châm cứu cho thiếp".
Lương Hoán Chương không dám lơ là: "Phương thuốc kia có thể cho ta xem chút không."
Thường thị biết ông ấy lo lắng nên cũng đồng ý.
"Cha, đây là rau dưa dưỡng sinh được Ôn muội muội trồng ra, nói là ăn vào có thể giúp cơ thể khỏe hơn, cha thử đi." Lương Tử Vận gắp một đũa cải thìa cho Lương Hoán Chương.
Sau khi Lương Hoán Chương ăn qua, cảm thấy món này vừa giòn vừa ngọt, bất giác mà ăn nhiều hơn.
Cuối cùng hai đĩa rau cũng không đủ cho ba người ăn, Thường thị lại cho người làm thêm một dĩa.
Ba người đêm nay ai cũng ăn nhiều hơn hai chén cơm.
Thần kỳ chính là ngày hôm sau Lương Hoán Chương rời giường, ông ấy phát hiện ra bệnh cảm của mình đã khỏi hẳn!
Cả người thoải mái không ít, vốn dĩ mỗi lần ông ấy bị cảm, dù cho uống thuốc hay không cũng đều phải bảy ngày cơ thể mới khỏi hẳn, hiện tại chỉ mới ngày thứ tư đã tốt rồi?
Rau dưa dưỡng sinh tối qua, chẳng lẽ thật sự có tác dụng dưỡng sinh?
Điều này khiến ông ấy có hơi tin tưởng, bệnh tim của vợ của mình có thể thật sự được chữa khỏi, trong lòng cũng không nhịn được mà mừng như điên.
Sau khi Âu Dương Hoài An rời đi, Ôn Noãn mới mở mấy tấm ngân phiếu rồi nhìn thoáng qua.
Nàng nghĩ rằng một tấm ngân phiếu là một ngàn lượng, không nghĩ tới bốn tấm là một vạn lượng, một tấm khác là năm ngàn lượng.
Ôn Noãn vô cùng ngạc nhiên.
Khối thạch phỉ thúy kia tuy rằng rất tốt, nhưng dù sao vẫn là viên đá thô, còn cần phải trải qua quá trình gia công tạo hình, giá trị cũng chỉ đến vạn lượng.
Bốn vạn năm ngàn lượng này không những là không có lời, mà còn mang thêm phiền phức.
Ôn Noãn không biết rằng có ba vạn lượng là Âu Dương Hoài An đền bù cho nàng.
Ôn Noãn cất ngân phiếu đi, suy nghĩ khi nhìn thấy Nạp Lan Cẩn Niên sẽ hỏi lại hắn vì sao lại bán được nhiều bạc như vậy.
Là tìm kẻ coi tiền như rác nào để bán!
Vậy, về sau, nếu không có việc gì thay đổi, chắc là nàng còn có rất nhiều ngọc thạch, có thể đều bảo hắn bán hết được không?
Ngoài ra, trong tay nàng còn có hai khối ngọc bội, đã dưỡng đủ thời gian rồi, chờ hắn trở vê cũng gửi hắn bán đi!
Trong xe ngựa Nạp Lan Cẩn Niên chợt thấy ngứa mũi, lập tức hắt xì một cái.
Nạp Lan Cẩn Niên: '..."
Người đánh xe là Viên quản gia bỗng thấy căng thẳng: "Chủ tử, có phải chủ tử bị nhiễm phong hàn không?" "Không."
Chắc là mẫu thân hắn đang mắng hắn đấy.
Mặt trời đã xuống núi, trời càng tối dần.
Nói chung là bởi vì vừa rồi muốn giảm tiền công, không dám để Ôn Gia Thụy trồng lúa mạch kia nên những người làm công nhật có chút ngại ngùng, cho nên buổi chiều bọn họ càng cố gắng hơn, một vài người cộng thêm năm con trâu, trong một ngày đã nhanh chóng trồng xong năm mẫu đất, sớm hơn so với mong muốn nửa ngày.
Chẳng qua bọn họ cũng không dám không nhanh! Từ lúc đám hỉ thước kia đi sau đó không lâu, không biết từ nơi nào chạy tới hai con sói, canh giữ ở bên cạnh ruộng lúa mạch.
Bọn họ tưởng Bồ Tát phái tới để bảo vệ ruộng lúa mạch nên càng nhanh chóng ra sức trồng, cho nên mới nhanh chóng trông xong như vậy.
Ôn Gia Thụy thanh toán tiền công cho mấy người, sau đó một người một trâu mới nâng thân thể mệt mỏi trở lại phòng trúc ở cuối thôn.
Thân thể tuy mệt mỏi, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ!
Ôn Gia Thụy nhìn sân trúc rào tre, cảm thấy ấm áp, tuy mệt nhưng cũng cảm thấy rất vui vẻ.