Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 2102 - Chương 2109: Tin Chiến Thắng

Chương 2109: Tin Chiến Thắng Chương 2109: Tin Chiến ThắngChương 2109: Tin Chiến Thắng

Lâm công công lập tức đi lên hành lễ với Ôn Gia Thụy: "Nô tài ra mắt An Quốc Công!"

Ôn Gia Thụy vui vẻ nói: "Bắc Cương truyền đến tin chiến thắng! Lâm công công mau thông báo cho ta một tiếng!"

Lâm công công nghe vậy giật mình, lập tức vẫy tay gọi đồ đệ của mình: "Ngươi đi Thái Y Viện truyên khẩu dụ của Hoàng Thượng, làm Lý thái y lập tức đi đến hoàng lăng ở Giang Hoài phủ xem bệnh cho từng hoàng tôn! Làm hắn nhất định phải chữa khỏi bệnh cho từng hoàng tôn! Ngoài ra ngươi hỏi Lý thái y hài tử thích hợp ăn thứ gì rồi đi Ngự Thiện Phòng chọn chút đồ ăn dưỡng sinh thích hợp đưa cho từng hoàng tôn! Sau đó ...'

Lâm công công dặn dò kỹ càng, miễn cho thuộc hạ bởi vì Đại hoàng tử thất thế mà làm chuyện này không thỏa đáng.

Nếu từng hoàng tôn thật sự có sơ suất gì, vậy thì ông ấy xong đời!

"Vâng!" Tiểu Lý Tử lên tiếng cung kính hành lễ với Ôn Gia Thụy, sau đó lui xuống.

Ôn Gia Thụy nghe thấy nhắc đến từng hoàng tôn còn sửng sốt một chút, sau một lúc lâu mới nhớ tới từng hoàng tôn chính là đứa bé của Ôn Uyển!

Ông không khỏi hỏi: "Từng hoàng tôn làm sao vậy?"

Lâm công công thở dài một hơi: "Đại hoàng tử truyền tin tới nói từng hoàng tôn bệnh nặng, xin Hoàng Thượng phê chuẩn cho từng hoàng tôn trở về kinh thành dưỡng bệnh, chẳng qua trời giá rét, đường xá xa xôi, Hoàng Thượng lo lắng từng hoàng tôn lăn lộn không nổi, cho nên sai Lý thái y thúc ngựa đến đó!"

Ôn Gia Thụy gật đầu: "Hoàng Thượng anh minh! Đúng là nên làm như vậy! Làm thái y qua đó sẽ nhanh hơn!"

Chuyện sai thái y đi là có thể giải quyết, cớ sao lại phải lăn lộn?

Đại hoàng tử chỉ sợ là muốn mượn từng hoàng tôn để trở về đế đô.

Đại hoàng tử và nhà bọn họ có thể nói là tử địch, lúc này hắn trở vê, cho dù như thế nào cũng đều là bất lợi đối với bọn họ, không được, phải nhanh chóng nói cho Ôn Noãn một tiếng mới được.

Để Noãn nhi cùng Cẩn Vương cũng có chút phòng bị với Đại hoàng tử.

Dù sao mọi người đều cho rằng mấy năm nay Đại hoàng tử đã ngoan ngoãn, biết sai thì có thể sửa!

Xem ra không phải!

Đương nhiên cũng có khả năng từng hoàng tôn thật sự bệnh nặng!

Lâm công công vừa cười vừa nói: "Cũng đúng, Hoàng thượng không chỉ anh minh mà còn có tấm lòng nhân hậu, mỗi khi hoàng tôn bệnh nặng đều để nô tài mỗi ngày chọn một ít rau dưỡng sinh phù hợp với trẻ nhỏ rồi đưa đến đó. Tiểu chủ tử trong cung mà bị bệnh cũng được Hoàng thượng đối xử như vậy."

Ôn Gia Thụy nghe vậy nghĩ đến kinh thành cách phủ Giang Hoài xa như vậy, nếu Hoàng thượng mỗi ngày đều cho người gửi một ít rau dưỡng sinh cho tằng hoàng tôn, không bằng để huyện Ninh Viễn gửi qua, như vậy sẽ không tốn quá nhiều công sức.

Nhưng việc này còn phải được Ôn Noãn đồng ý, cho nên Ôn Gia Thụy không có nhắc đến ngay, ông ấy chỉ nói: "Hoàng thượng từ trước đến nay là người thiện tâm, đối với thiên hạ thế nào thì cũng đối với con cháu của mình như vậy.'

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến bên ngoài Ngự thư phòng, Lâm công công đi vào bẩm báo một tiếng, Ôn Gia Thụy cũng di vào.

Hoàng thượng xem thư mà Ôn Gia Thụy trình lên, nhịn không được mà vỗ long án cười lớn, nói: "Ha ha. Tốt Tốt! Ôn ái khanh, ngươi đã xem qua chưa? Bắc Minh quốc lần này tổn thất nặng nề! Ha ha." Trận chiến đầu tiên đã tiêu diệt được gần một phần ba binh lực của Bắc Minh quốc, thật sự rất đáng mừng!

Ôn Gia Thụy cười nói: "Hạ quan vừa nhận được thư đã lập tức tiến cung, còn chưa từng xem qua nội dung bên trong của lá thư. Hoàng thượng, chúng ta có chiến thắng không?"

Đây là sự thật, không có gì quan trọng hơn tình hình quân sự, ông thật sự vừa nhận được tin, thì cái gì cũng không quan tâm mà trực tiếp tiến cung.

Lâm công công thấy Hoàng thượng vui vẻ như vậy, đã biết Hoàng thượng muốn nói nên cũng phụ họa theo: "Hoàng thượng, người xem xong rồi, người nói cho nô tài nghe với, lòng của nô tài cũng ngứa ngáy, rốt cuộc Bắc Minh quốc đã thất bại thảm hại đến mức nào vậy? Mong Hoàng thượng đừng dây dưa như vậy, xin hãy nói cho nô tài nghe một chút với! Để cho nô tài cũng được vui mừng cùng!"
Bình Luận (0)
Comment