Chương 2111: Chưa Dùng Một Cái Nào
Chương 2111: Chưa Dùng Một Cái NàoChương 2111: Chưa Dùng Một Cái Nào
"Dạ! Để nô tỳ đi chuẩn bị quần áo cho người."
"Ừm"
Ôn Noãn đứng dậy, đi đến tịnh phòng.
Trân Hoan lấy một bộ đồ lót sạch sẽ từ tủ quân áo, sau đó lại lấy một bộ quần áo rộng rãi mặc ở nhà, rồi mở ngăn kéo chứa yếm.
Trân Hoan vừa kéo ngăn kéo ra đã thấy trong ngăn kéo chứa đầy đai kinh nguyệt.
Nàng ấy sửng sốt.
Vì sao còn nhiêu như vậy?
Nàng ấy nghĩ đến cái gì đã vội đếm.
Chưa dùng cái nào! !I
Vương phi vẫn chưa đến tháng sao?
Sau đó nàng ấy lại nhớ đến mấy ngày trước bọn họ còn đại chiến hai đêm cùng quân địch Bắc Minh, các nàng không ngừng cứu thương binh nên đã không ngủ trong bốn ngày bốn đêm!
Thế mà cũng quên mất cả chuyện này!
Trân Hoan vội đem đai kinh nguyệt bỏ vào trong ngăn kéo, cầm một cái yếm sau đó vội vàng chạy đến tịnh phòng, nàng ấy phát hiện chỉ mới đi một lát mà Ôn Noãn đã ngủ trong bồn tắm.
Ôn Noãn quá mệt mỏi, nàng vừa ngâm mình trong bồn nước ấm đã cảm thấy cả người thoải mái, sau đó vừa nhắm mắt lại đã ngủ mất.
Trần Hoan thấy Ôn Noãn đang ngủ, nàng ấy bước đi thật nhẹ, cần thận chạm vào nước, sau đó đi đến lấy một cái ấm sắt đổ thêm chút nước ấm cho Ôn Noãn.
Xong rồi, nàng ấy mới lặng lẽ đi ra ngoài tìm Trân Hỉ đang hầm canh gà, con gà này là do một người dân bên trong thành cảm ơn Ôn Noãn vì đã cứu mạng con của người ấy, nên đưa để tẩm bổ thân thể cho Ôn Noãn.
Trân Hoan nói với Trân Hi với vẻ mặt nghiêm túc: "Muội lập tức đi tìm chủ tử trở vê, tỷ ở nơi này trông chừng Vương phi."
"Sao vậy?" Trân Hỉ hoảng sợ.
"Ta có chuẩn bị đai kinh nguyệt cho Vương phi, nhưng người không dùng qua cái nào."
Trần Hi sửng sốt, sau đó lộ ra nét mặt vui mừng, nhưng nghĩ đến cái gì mà mặt chợt nghiêm túc lại: "Ta lập tức đi ngay!"
Nàng vội đem nồi canh gà cất đi, tránh cho nấu cạn nước, lát nữa Ôn Noãn sẽ không có canh để uống, sau đó đặt một cái nồi sắt lớn lên để nấu nước.
Bước chân của Nap Lan Cẩn Niên khi chạy vào nhà có chút hỗn loạn, hắn phát hiện trong phòng không có ai.
Sau đó vội vàng chạy đến tịnh phòng.
Ôn Noãn bị một trận tiếng bước chân lung tung đánh thức, nàng ở trong bồn nước nhanh chóng mở mắt đã thấy Nạp Lan Cẩn Niên chạy vào với vẻ mặt phức tạp, hắn còn bổ nhào vào bên cạnh thùng nước.
Trần Hoan sợ Ôn Noãn cảm lạnh nên vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng, thường xuyên bỏ thêm chút nước ấm vào thùng cho Ôn Noãn.
Giờ phút này thấy Nạp Lan Cẩn Niên trở về, nàng vén áo hành lễ rồi thức thời lui xuống.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn chằm chằm Ôn Noãn rồi lại nhìn về phía bụng của nàng. Ôn Noãn vô thức rút vào trong nước, lấy khăn che thân thể của mình, có chút không tự nhiên, nhưng sắc mặt khác thường của Nạp Lan Cẩn niên khiến cho nàng khó hiểu nên nàng hỏi: "Chàng sao vậy?"
Vì sao hắn lại dùng vẻ mặt này nhìn nàng?
Suy nghĩ lại cảm thấy không đúng, căn bản nơi này không phải nơi để nói chuyện, Ôn Noãn vội nói thêm: "Có việc gì thì ra ngoài nói, chàng ra ngoài trước đi!"
"Kinh nguyệt của nàng vẫn chưa đến?" Nạp Lan Cẩn Niên đè né sự kích động cùng lo lắng trong lòng mình, hắn cầm lấy chiếc khăn bên cạnh lau thân thể cho Ôn Noãn.
Vừa rồi khi hắn chạy đến, dáng vẻ của nha đầu là vừa mới tỉnh ngủ.
Nghĩ đến nàng vẫn chưa tắm rửa thân thể sạch sẽ.
Ôn Noãn: "..."
Đúng, là chưa có đến!
Hai ngày nay nàng mệt đến nỗi vừa ngã đầu ra đã ngủ, nên cũng quên mất chuyện này!
Chẳng lẽ là...
Không thể nào!
Vừa mới thành thân không lâu, rõ ràng nàng đều có uống thuốc, chỉ có lần trước đó là không có, thế nhưng sau đó tháng sau vẫn có đều đặn.
Làm sao có th人l
Có lẽ do hai ngày nay quá mệt, cho nên kỳ kinh nguyệt cũng đến không đúng ngày!
Ôn Noãn đặt tay lên mạch đập của mình, không nhìn ra được gì.
Mạch đập nhanh hơn thường ngày một chút.
Nhưng đại phu không thể tự khám, có thể do ý tưởng trong lòng làm ảnh hưởng, vì vậy cũng không thể loại trừ là do nàng quá lo lắng, dẫn đến bắt mạch không chính xác.
"Có phải không?" Thanh âm của Nạp Lan Cẩn Niên từ trên đỉnh đầu của nàng vang lên.
Giọng điệu rất nhẹ, cũng có chút chậm, thậm chí tay đang cầm khăn của hắn cũng run nhẹ, lộ ra sự căng thẳng, chờ mong, còn có lo lắng của hắn.