Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 2106 - Chương 2113: Không Ăn Thịt

Chương 2113: Không Ăn Thịt Chương 2113: Không Ăn ThịtChương 2113: Không Ăn Thịt

Sự kết hợp giữa máu thịt của họ, tiếp nối huyết thống của họ.

Ôn Noãn nghe xong mới yên tâm ăn.

Nạp Lan Cẩn Niên chợt đứng dậy.

Ôn Noãn nhìn hắn đầy ngạc nhiên: "Chàng sao vậy?"

“Ta đi mặc thêm áo, có chút lạnh."

Ôn Noãn quay đầu nhìn bóng dáng của hắn, lạnh sao?

Nàng cảm thấy trong phòng rất ấm mà.

Nhưng Nạp Lan Cẩn Niên thật sự mặc rất mỏng manh, nàng cũng không để ý tới hắn nữa.

Rất nhanh Nạp Lan Cẩn Niên mặc thêm một bộ trường bào đi ra.

Hắn ngồi xuống, lại gắp thêm một cái cánh gà cho Ôn Noãn.

Ôn Noãn cũng gắp một miếng thịt gần đùi gà cho Nạp Lan Cẩn Niên, hắn cũng đã rất lâu không có ăn thịt gà, cũng không thể đưa toàn bộ món ăn ngon cho nàng.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thịt gà trong chén của mình có chút không muốn ăn.

Dĩa gà hầm nấm này cũng không có bao nhiêu! Bởi vì một nửa đã dùng để hầm nước, vả lại trước đó không biết Ôn Noãn có thai, nên đã tặng một phần cho Thất hoàng tử cùng thế tử An Thân vương.

Ôn Noãn nhìn hắn: "Chàng ăn đi! Đừng chỉ lo cho ta."

"Ừm." Nạp Lan Cẩn Niên lên tiếng.

Ở trong này, khó có được gà để ăn, thậm chí cả thịt cũng khó có được. Nạp Lan Cẩn Niên thật sự không muốn ăn, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Ôn Noãn, vẻ ngoài của hắn như không có việc gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy đau lòng mà ăn thịt.

Tiếp đó Nạp Lan Cẩn Niên lặng lẽ gỡ thịt gà gắp cho Ôn Noãn ăn, vả lại còn cùng Ôn Noãn bàn bạc một chút kế hoạch đoạt thành tiếp theo, để dời đi lực chú ý của Ôn Noãn, hắn làm chuyện mờ ám ở nơi Ôn Noãn không thấy.

Nạp Lan Cẩn Niên lo Ôn Noãn phát hiện mình không ăn thịt gà, hắn lặng lẽ dùng ống tay áo rộng đem những xương gà mà Ôn Noãn đã nhổ ra chuyển đến trước mặt của mình, giả vờ như mình đã ăn không ít thịt gà.

Ôn Noãn có tâm sự trong lòng nên nàng nghĩ phải nhanh chóng dùng xong cơm để đi tìm Phong Niệm Trần cùng Ôn Nhiên, vả lại Nạp Cẩn Niên cứ nói chuyện với nàng nên nhất thời nàng cũng không có chú ý tới việc hắn không ăn thịt gà.

Chờ đến khi Ôn Noãn thấy được, thì một dĩa thịt gà nhỏ đã hoàn toàn vào bụng của nàng!

Ôn Noãn nhìn thấy toàn là xương trước mặt Nạp Lan Cẩn Niên, nàng thấy sao trông có vẻ quen mắt?

Dường như đó đều là xương mà nàng đã nhả ral

Ôn Noãn híp mắt nhìn Nạp Lan Cẩn Niên đem miếng thịt gà cuối cùng bỏ vào trong chén của mình, Nạp Lan Cẩn Niên cảm nhận được tầm mắt nguy hiểm của Ôn Noãn, hắn lập tức xoay đũa bỏ miếng thịt vào trong miệng của mình, dù sao miếng thịt gà này cũng không có nhiều thịt, chỉ có một lớp dal

"Chàng đã ăn được bao nhiêu thịt gà?”

"Hửm?" Nạp Lan Cẩn Niên bày ra một vẻ mặt khó hiểu, sau đó nghiêm túc chỉ đống xương trước mặt mình.

"Quỷ gạt người!" Ôn Noãn trở mặt xem thường hắn!

Toàn giả vờ với nàng! Nạp Lan Cẩn Niên biết không giấu được nên chỉ mỉm cười, đẩy chén canh của mình đến trước mặt On Noãn, hắn sờ đầu nàng: "Ngoan, mẫu phi của đứa nhỏ phải uống hết canh nhé!"

Ôn Noãn: "..."

Sau một lúc lâu, Ôn Noãn mới định thần lại, nàng đỏ mặt nói: "Không được nói bậy! Có lẽ không phải! Tránh làm trò cười!"

"Ừm, không nói." Nạp Lan Cẩn Niên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, trong lòng trở nên mềm mại, nghĩ đến trong thân thể nhỏ xinh của nàng có cốt nhục của mình, bản thân nàng vẫn là đứa nhỏ chưa lớn mà đã trở thành mẫu phi.

Về sau, thế giới này lại có thêm một người để hắn bảo vệ bằng cả mạng sống của mình.

Hắn cầm lấy muỗng, múc một ngụm canh đút cho nàng uống.

Ôn Noãn thật sự vẫn chưa ăn no, vả lại món ăn hôm nay còn rất ngon, có lẽ là do quá lâu không ăn thịt gà, dù sao trong chén canh vẫn còn canh nên nàng ngoan ngoãn uống hết.

Hai người vừa mới dùng xong bữa tối, Phong Niệm Trần đã được Trân Hoan mời tới.

Đi theo còn có Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên vội vàng chạy vào: "Tam tỷ, thân thể tỷ không thoải mái sao? Để muội xem cho tỷ!"

Phong Niệm Trân mặc một bộ áo trắng bình tĩnh đi theo phía sau nàng, không nhanh không chậm tiêu sái đi vào.

Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên vừa mới dùng cơm xong, đang ngồi ở trên bàn tròn uống trà tiêu cơm, chờ hai người đến.
Bình Luận (0)
Comment