Chương 216: Kỳ Lạ 2
Chương 216: Kỳ Lạ 2Chương 216: Kỳ Lạ 2
Bà ta ngẩng đầu, con mắt chuyển động lung tung, ánh mắt rời rạc không có tiêu cự, giống như muốn nhìn thấy rõ người trước mắt đang làm gì.
Ôn Gia Mỹ cũng chạy đến, vội nâng ghế dậy, dìu bà ta ngồi xuống phía sau: "Mẹ, mẹ ngồi đây đừng nhúc nhích."
"Đúng, cháu là Gia Thụy, bà thông gia ngồi trước đi, cẩn thận." Ôn Gia Thụy cẩn thận đỡ Tưởng thị ngồi xuống.
Hà Hoán Hồng cũng đem nước trong thùng đổ vào trong chậu, bởi vì không đủ sức nên vốn dĩ nước trong thùng chỉ còn một nửa lại đổ ra ngoài chỉ còn một ít.
Thùng sắt nặng hơn so với thùng gỗ trong nhal
Quả thật vừa lớn còn vừa nặng!
Vào lúc ông ta đang đổ nước từ thùng vào cái chậu thì tay trượt, thùng nước kia cũng rơi xuống vừa lúc đập vào chân của ông ta, khiến ông ta đau đến mức chảy nước mắt!
Cái con tiện nhân Ôn thị kia sao lại chọn cái thùng nước lớn như vậy!
Đây là muốn hại chết ông ta đúng không!
Ôn Noãn nhìn không vừa mắt, nhíu mày nói: "Tiểu dượng, ngày thường tiểu dượng không gánh nước sao? Cháu thấy vừa rồi tiểu cô còn gánh tốt hơn tiểu dượng nữa!"
Ôn Gia Thụy nghe xong lời này cũng nhìn về phía Ôn Gia Mĩ, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi: "Tiểu muội, nước trong nhà đều do muội gánh à?"
Trên mặt Ôn Gia Mỹ hiện lên nét bối rối: 'Không, không phải!"
Trong lòng Hà Hoán Hồng hồi hộp một chút, trong mắt hiện lên sự hung ác nham hiểm, ông ta xoa xoa cánh tay.
Khóe mắt Tưởng thị giật giật, bà ta cười nói: "Sao có thể! Ngày thường đều do Hồng tử gánh, chỉ là trước đó nó ra ngoài làm công bị trật tay, nên không thể dùng sức được. Cho nên mấy ngày nay Gia Mỹ mới gánh nước."
Ôn Gia Mỹ gật đầu: "Đúng vậy, tay của tướng công muội bị thương."
Ôn Noãn: "Tiểu dượng bị thương ở tay? Có xem đại phu chưa? Không thì cháu có học chút y thuật, cháu có thể xem giúp tiểu dượng?"
Hà Hoán Hồng nghe xong lắc đầu: 'Không cần, không cần, đã sớm xem qua, hiện tại đã tốt hơn một chút, không cần xem nữa.
Đại phu nói gãy tay chân thì phải nghỉ ngơi một trăm ngày để từ từ dưỡng thương, vừa rồi là do tiểu dượng trượt tay, chỉ trượt tay, không sao đâu! Đúng rồi, tứ ca, hôm nay đến nhà có việc gì sao?"
Hà Hoán Hồng vội nói sang chuyện khác.
Vừa rồi ông ta đổ nước đã đổ hơn phân nửa lên quần áo, hiện tại cả người lạnh không chịu được, phải biết rằng lúc này đang là sáng mùa thu!
Hai người này mau nói chuyện xong rồi đi nhanh giùm đi!
Ông ta còn phải vội đi đến chỗ Cần Nhi, thuận tiện còn mua hai cái bánh bao thịt qua đó để làm bữa sáng cho nàng ấy.
Đại phu đã nói người mang thai rất thích ngủ, hiện tại ông ta qua đó thì nàng ấy vừa tỉnh dậy là có thể ăn.
Ôn Gia Thụy lúc này mới nhớ đến chuyện chính: "Nhà của ta có chuẩn bị xây nhà nên dự tính mời cậu cùng tiểu muội qua bên đó giúp một chút, hai người có rảnh không?”
Hà Hoán Hồng vừa nghe đã lập tức từ chối không cần suy nghĩ: "Bây giờ đệ còn phải làm công ở thị trấn! Không đi được. Chờ đệ hết bận chắc chắn sẽ đi giúp tứ ca." Tưởng thị cười nói ôn hòa: "Hồng tử không thể đi, vậy Gia Mỹ, con về nhà mẹ đẻ giúp một chút đi! Dù sao trong nhà cũng không có việc gì để làm, gà và heo cứ để mẹ cho ăn là được."
Ôn Gia Mỹ nghe xong tất nhiên cũng muốn về để giúp một tay, tứ ca đã đích thân đến nhờ. Nhưng mà bà liếc mắt nhìn mẹ chồng của mình, bà ấy bị mù thì làm sao có thể cho gà ăn, ngay cả cơm mà mẹ chồng cũng không ăn được nữa.
Bà do dự một chút, vẻ mặt áy náy nói: "Tứ ca, trong nhà bề bộn nhiều việc, muội không thể đi được."
Ôn Noãn thất vọng nói: "Như vậy sao, mời người ngoài không bằng người nhà, công việc cũng chỉ có nấu cơm, còn được trả năm lượng bạc một tháng, nếu tiểu cô không rảnh vậy thôi quên đi."
Năm lượng bạc một tháng?!!I
Đồng tử của Hà Hoán Hồng co rụt lại.
Số bạc này đủ để ông ta ở bên ngoài thuê một cái nhà cho Cần Nhi ở đến khi sinh con.
Chờ Cần Nhi sinh ra đứa bé, ông ta sẽ ôm nó về cho Ôn thị nuôi, để đứa bé gọi Ôn thị một tiếng mẹ, sau này trước khi Ôn thị chết cũng có con chăm sóc.
Tưởng thị nghe xong cũng vô thức nuốt nước miệng một cái, bánh bao mắc kẹt trong thực quản cũng chầm chậm rơi xuống dạ dày, ngực không đau nữa.