Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 2142 - Chương 2149: Như Được Đổi Vận

Chương 2149: Như Được Đổi Vận Chương 2149: Như Được Đổi VậnChương 2149: Như Được Đổi Vận

Bên trong thành.

Đại quân đã thành công công phá thành trì, binh lính Bắc Minh quốc cùng một vài dân chúng hoảng sợ quá nên đã chạy đi.

Thế tử An Thân Vương cũng không truy đuổi những đào binh đó, hiện tại quan trọng nhất chính là khống chế được toàn bộ thành trì.

Sau khi đại quân quân vào thành, hắn nhanh chóng chỉ huy binh lính khống chế toàn bộ thành trì.

Những việc này đều đã có kinh nghiệm làm rồi.

Huyện lệnh huyện An Phong, các quan viên và hơn hai vạn binh lính còn sót lại đã vội vàng trốn tới một tòa thành trì khác trước khi thành trì bị công phá thành công.

Giờ phút này bên trong thành trì còn lại đều là một vài dân chúng nghèo khổ muốn trốn cũng không biết chạy trốn tới nơi nào!

Khi thế tử An Thân Vương mang theo binh lính khống chế thành trì, gặp phải những dân chúng hoảng sợ mà chạy đó, tất nhiên sẽ trấn an từ xa, để cho bọn họ không cần sợ hãi, bọn họ sẽ không làm thương tổn đến dân chúng vô tội.

Những dân chúng đó mà muốn rời đi, muốn chạy tới thành trì khác thì cũng có thể rời đi.

Một vài dân chúng dần dần cũng phát hiện binh lính Nạp Lan quốc thật sự sẽ không thương tổn những dân chúng bình thường như bọn họ.

Chỉ cần bọn họ không chống đối, binh lính sẽ không thương tổn bọn họ, sau đó rất nhiều người đều không còn hoảng sợ như vậy nữa, có vài người vốn dĩ muốn chạy trốn, chan chờ một chút rồi chỉ trốn về phòng, không dám ra ngoài nữa.

Một đêm này đã được định là một đêm không ngủ, mãi cho đến hừng đông Ôn Noãn mới ngừng lại được, mây tía của nàng đã hao hết, cả người mỏi mệt không chịu được.

Nếu nói từ khi mang thai, thân thể có gì khác với quá khứ hay không thì ngoài việc ăn ngon ngủ ngon, thì đó là càng dễ dàng mệt mỏi!

Dùng mây tía cứu một binh lính bị trọng thương cuối cùng xong, Ôn Noãn nói với Nạp Lan Cẩn Niên đang đen mặt: "Mệt nhọc, ta muốn ngủ. Chàng ôm ta trở về nhé?”

Nạp Lan Cẩn Niên không nói gì, trực tiếp bế ngang Ôn Noãn lên, nàng dựa vào trong lòng ngực hắn rồi an tâm ngủ.

Nạp Lan Cẩn Niên sắp xếp ổn thỏa cho Ôn Noãn xong, bảo Trần Hoan cùng Trần Hỉ bảo vệ nàng rồi bận rộn đi ra ngoài.

Thành trì đã bị đánh hạ, tiếp theo còn có rất nhiêu chuyện cần làm.

Cần làm thế nào để ổn định, trấn an những dân chúng chưa rời đi thật tốt, làm thế nào để đề phòng những quân địch ẩn núp ở trong bá tánh bình thường khởi xướng náo động.

Làm thế nào để quản lý tốt tòa thành trì này, bảo vệ cho tòa thành trì này. Những chuyện đó đều là chuyện quan trọng!

Ngày hôm sau binh lính bắt đầu tới cửa kiểm tra từng nhà, nếu còn có dân chúng lưu lại, bọn họ sẽ yêu cầu đăng ký, ghi chép lại tên mỗi hộ dân chúng trong nhà cùng đồng ruộng linh tinh.

Ngoải việc tới cửa đăng ký dân chúng lưu lại, binh lính còn trấn an bọn họ, nói cho bọn họ lần này đăng ký là vì đầu xuân năm sau dựa theo số lượng dân cư mà phân ruộng cùng phân phát lượng thực có sản lượng ngàn cân một mẫu. Những bá tánh đó nghe thấy vậy đều có vẻ mặt không thể tin nổi, có vài người còn không ngừng truy hỏi có phải sự thật hay không, sau khi được đảm bảo nhiều lần, đều cảm thấy như được đổi vận!

Thế tử An Thân Vương đi cùng binh lính đến cửa từng nhà kiểm tra cùng đăng ký.

Hắn phát hiện người lưu lại phần lớn đều là bá tánh vô cùng nghèo khổ, hoặc là già cả ốm yếu, muốn chạy cũng không có bạc chạy, hoặc là muốn chạy nhưng không chạy được, dứt khoát bất chấp tất cả mà ở lại chờ chết.

Những dân chúng có chút của cải thì đều đã chạy rồi!

Điều làm thế tử An Thân Vương kinh ngạc chính là có hai đại địa chủ cùng với mấy thương hộ đều ở lại mà không đi.

Chạng vạng hôm nay, thế tử An Thân Vương nói chuyện này cho Nạp Lan Cẩn Niên.

"Ngoài hai địa chủ cùng mấy thương hộ ra thì người lưu lại đều là bá tánh nghèo khổ, phần lớn trong nhà đều không có gì ăn! Ta thấy bọn họ ăn đều là cháo nước không nhìn thấy hạt gạo nào, có thể là lương thực còn tồn trữ trong nhà đã không duy trì được mấy ngày rồi. Có vài người nói vốn dĩ trong nhà còn có mấy chục cân lương thực, đủ để miễn cưỡng ăn đến đầu xuân, cuối cùng lại bị triều đình trưng thu nên đã không còn gì!"

Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên mới nhớ tới một chuyện, hắn không kiềm chế được nên hỏi: "Ở nha môn có lục soát được lương thực hay không?”
Bình Luận (0)
Comment