Chương 2151: Thái Hậu Tới
Chương 2151: Thái Hậu TớiChương 2151: Thái Hậu Tới
Sau khi mấy người Ôn Noãn thương nghị với nhau, quyết định lập tức di chuyển tới chiến trường Nam Cương để cứu binh lính bị trúng độc.
Huyện Phổ Ninh Nam Cương.
Liên tục mấy ngày đêm không ngừng lên đường, trải qua một loạt các cuộc ám sát lớn bé, xe ngựa cũng phải thay đổi vài chiếc.
Cuối cùng hai người cũng bình an tới huyện Phổ Ninh.
"Chủ tử, tới rồi! Thất hoàng tử tới nghênh đón ở phía trước". Giọng của Hạ Huyền vang lên.
Xe ngựa cũng chậm rãi ngừng lại.
Đợi xe ngựa dừng lại, Nạp Lan Cẩn Niên ôm Ôn Noãn xuống xe ngựa.
Ôn Noãn vừa mới đứng vững, Nạp Lan Cẩn Niên đã hắt xì một cái.
Ôn Noãn nhìn về phía hắn: "Cảm lạnh?"
Nạp Lan Cẩn Niên lắc đầu: "Không phải. Chắc là hoàng huynh hoặc là mẫu hậu đang nhớ thương chúng tai"
Ôn Noãn bật cười: "Cái này mà chàng cũng tin à?"
Nạp Lan Cẩn Niên cũng cười: "Không tin."
Lúc này Thất hoàng tử đã đi tới, vui mừng hành lễ với hai người, sau đó nói: "Thập Thất hoàng thúc, Thập Thất hoàng thẩm, cuối cùng hai người cũng tới".
Lúc Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Thất hoàng tử thì đã thu lại ý cười trên mặt, trâm mặt nói: "Tình huống của các binh lính trúng độc thế nào rồi?"
Thất hoàng tử nói: "Không tốt lắm! Cái thời tiết quỷ quái này, mấy ngày nay lại có tuyết rơi, tình huống của bọn họ càng ngày càng nghiêm trọng! Quân y nói nếu như không thể giải độc thì những binh lính trúng độc nặng có thể không chịu được qua ba ngày!"
"Mau dẫn ta đi nhìn xem!" Ôn Noãn vội nói.
Thất hoàng tử mang theo Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên đi tới lều ấm được dựng tạm.
Mấy người vừa đi vào đã có không khí ấm áp phả vào mặt!
So sánh với bên ngoài lạnh thấu xương thì nơi này có thể nói là ấm áp như xuân.
Nhưng đối với người trúng độc hàn băng thì thế này còn lâu mới đủ.
Ôn Noãn vừa đi vừa nói: 'Dược liệu đều đã đưa đến rồi đúng không? Cho người đi sắc thuốc! Thi châm phóng độc xong lại uống thuốc thì hiệu quả sẽ càng tốt!"
"Được! Ta đã cho người nấu một ít dược liệu trước, hiện tại liền đưa lại đây." Thất hoàng tử đáp lại câu này liền đi sắp xếp.
Mấy vạn binh lính trúng độc, may mắn trình độ nghiêm trọng không giống nhau, Ôn Noãn giải độc giúp cho những binh lính trúng độc nghiêm trọng trước đã.
Kế tiếp, Ôn Noãn bận đến trời đất tối tăm!
Xem mạch, thi châm, phóng độc, dùng mây tía giải độc, đút thuốc.
Trân Hoan cùng Trân Hỉ ở bên cạnh nàng giúp đỡ.
Một người tiếp máu độc đồng thời đút thuốc, một người thì đưa ngân châm tới. Ban mất mấy ngày mấy đêm liền.
Sau khi Ôn Noãn giải độc cho binh lính xong thì nàng cũng ngủ suốt một ngày một đêm.
Nàng mở mắt ra, nhìn thấy đỉnh lầu lớn, nàng chợt giật mình rồi mới nhớ ra nơi này là Nam Cương.
Hiện tại nàng đang ở quân doanh.
Trân Hoan canh giữ ở bên ngoài, nàng vừa tỉnh đã lập tức biết, nàng ấy gõ cửa: "Vương phi, người tỉnh rồi?"
"Ừm, vào đi!"
Trân Hoan mang theo chậu đồng, đẩy cửa đi vào.
Ôn Noãn mặc quần áo, rồi rửa mặt chải đầu hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
Lúc nàng ngủ là tờ mờ sáng, hiện tại cũng là tờ mờ sáng, nhưng nàng lại cảm thấy như mình đã ngủ rất lâu.
"Dạ, một ngày một đêm."
Ôn Noãn: ". "
Không ngờ nàng cũng có thể ngủ suốt một ngày một đêm!
Đứa nhỏ trong bụng nàng ngoài ham ăn ra thì còn là cái túi ngủ đúng không?
"Vương gia đâu?”
"Dạ, Thái hậu đến đây, nên nửa đêm Vương gia nhận được tin tức đã lập tực chạy đi đón người rồi."
Sự thật là Thái hậu gặp nạn, nên chủ tử đã đi đến cứu người.
Nhưng mà chủ tử đã căn dặn, việc này không cần nói cho Vương phi biết, cho nên Trân Hoan đành nói thành đã đi đón Thái hậu.
"Hửm? Mẫu hậu đến đây? Vì sao lại đột nhiên như vậy, sẽ không phải là gặp nạn đấy chứ?"
Thái hậu đến đây?! ! ! !1
Vì sao thái hậu lại đến?
Khắp nơi đều có chiến loạn như thế này, vả lại trời đông tuyết phủ, một đường đến đây vô cùng nguy hiểm!
Mà lỡ như bị kẻ địch bắt được, vậy thì kết quả thật sự khó lường trước được!
Trân Hoan cố ý mỉm cười, giải thích nói: "Có lẽ là do thái hậu lo lắng cho Vương phi, vì vậy mới cố ý đến chăm sóc cho người cùng tiểu chủ tử."
Ôn Noãn: "..."
Được rồi!
Hình như Thái hậu rất hy vọng được ôm cháu, đúng là có khả năng này!
Lúc này Trần Hỉ bưng một cái mâm đi vào: "Vương phi, có thể dùng bữa sáng rồi".
Ôn Noãn đâu có tâm tình để ăn sáng, nàng chỉ muốn biết Thái hậu có bình an vô sự hay không?