Chương 2162: Cơ Hội Sống Lại
Chương 2162: Cơ Hội Sống LạiChương 2162: Cơ Hội Sống Lại
Tâm tình Ôn Noãn phức tạp đi ra từ trong một cái lầu trại nhỏ, đi tới lều lớn của Thái Hậu.
Thất hoàng tử đang đứng ngồi không yên ở trong trướng.
Hai người thấy Ôn Noãn đi vào thì đều khẩn trương hỏi: "Dương cô nương / Nguyệt nhi làm sao vậy?"
Ôn Noãn lắc đầu: "Không sao, đã dần hạ sốt, một canh giờ sau sẽ hết sốt. May mắn Thất hoàng tử đưa người về kịp thời”.
Hai người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc trước Ôn Noãn còn hoài nghỉ có phải chính mình quá đa nghi hay không, hiện tại Thất hoàng tử lại bị nàng cứu, Ôn Noãn không thể không hoài nghi nữa!
Lần này chỉ là trùng hợp, hai lần đều trùng hợp?
Có thể có quá nhiều trùng hợp rồi hay không?
Nhưng mà một mũi tên kia là xuyên qua trái tim, thân thể của nàng rất yếu, thậm chí còn có bệnh tim, nếu không phải chính mình ra tay thì rất khó bảo vệ mạng sống!
Nàng là thật sự dùng tính mạng để cứu Thất hoàng tử!
Sau khi bảo Thái Hậu đi nghỉ ngơi, vừa đi vào bên trong lều lớn, Ôn Noãn liền hỏi Thất hoàng tử: "Sao lại thế này?”
Thất hoàng tử liền giải thích: "Đội ngũ đưa Dương cô nương trở về phủ Giang Hoài đi ra huyện Thượng Dung, ở đó không có trạm dịch, trời tối, liên qua đêm ở trên núi, không nghĩ tới lại gặp một đội binh lính Nam Cương quốc suốt đêm lên đường, là do trong lúc Trương Giang đi tìm nguồn nước đã vô ý phát hiện."
Trương Giang nghe lén đối thoại của các tướng lĩnh Nam Cương.
Trong lời đối thoại của bọn họ biết bọn họ chạy đến thành Bình Tương, tính toán từ phía sau đột kích binh lính Nạp Lan quốc. Hơn nữa bọn họ muốn đuổi tới phía trước hừng đông, bởi vì muốn kết hợp với các binh lính khác từ các phương hướng khác nhau để bao quanh binh lính của Nạp Lan quốc trong thành Bình Tương!
Trương Giang rất lo lắng, hơn nữa bọn họ lo lắng bị quân địch Nam Cương quốc phát hiện, đoàn người liên dứt khoát trực tiếp bò qua đỉnh núi đi tới chỗ binh lính của Nạp Lan quốc mật báo.
Nhưng lúc bọn họ đuổi tới thì mấy người Thất hoàng tử vừa mới đánh hạ cửa thành, công vào thành trì, cùng lúc đó đã có hai vạn quân địch từ phương hướng khác chạy tới.
Trương Giang mang theo người vừa chạy vừa lớn tiếng nhắc nhở Thất hoàng tử là phía đông còn có một đội quân địch đang chạy tới!
Thất hoàng tử nghe thấy vậy, cũng không biết rốt cuộc quân địch phái bao nhiêu viện binh tới, liền nhanh chóng quyết định lập tức bảo các binh lính vào thành.
Làm tướng lãnh dẫn binh, hắn lại mang theo một đội binh lính chạy tới bảo vệ đám người Trương Giang vào thành!
Lúc này mấy người Trương Giang phát hiện quân địch cũng chạy tới nơi,
Trong lúc hỗn loạn, có một mũi tên bắn lén bay về phía Thất hoàng tử, Thất hoàng tử đang giết địch căn bản không thể ứng đối kịp, Dương Nguyệt Nhi đã xả thân chắn mũi tên giúp hắn.
Tiếp theo Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên lại hỏi thêm mấy vấn đề rồi mới buông tha cho Thất hoàng tử, để hắn trở về nghỉ ngơi.
Buổi chiều ngày hôm sau Dương Nguyệt Nhi mới tỉnh lại, Ôn Noãn biết nàng tỉnh lại liền tới thăm, trấn an nàng mấy câu. Cả đêm hôm qua Thất hoàng tử canh giữ ở cạnh giường của Dương Nguyệt Nhi, nhưng sáng nay hắn lại bị phái đi làm nhiệm vụ nên không có mặt.
Buổi tối, Dương Nguyệt Nhi đợi nô tỳ chăm sóc cho mình ngủ rồi thì mới mở mắt ra.
Trong mắt nàng mang theo trầm tư.
Đêm nay, người kia tới hỏi tội.
Hỏi nàng là vì sao Nạp Lan quân lại biết tin tức viện binh của bọn họ.
Hại bọn họ bị tổn thất nhiều binh lính như thết
Hỏi nàng là vì sao lại muốn cứu Thất hoàng tử!
A, sao Nạp Lan quân lại biết?
Đương nhiên là nàng cố ý dẫn Trương Giang đi tìm nguồn nước nên mới biết được.
Vì sao lại cứu Thất hoàng tử, đương nhiên là nàng muốn cứu, nàng muốn cho chính mình một cái cơ hội.
Nàng chỉ muốn làm một nữ tử bình thường.
Cha nàng rõ ràng là người Nạp Lan quốc, cho nên nàng cũng là người Nạp Lan quốc.
Nàng cọ vào đồ vật ở trên chân.
Vì sao nàng phải bị người khống chế?
Nàng không muốn!
Nàng phải làm một người bình thường!
Cho nên nàng cứu Thất hoàng tử, thành công thì có thể nàng sẽ có một cơ hội sống lại.
Nếu như trọng thương chết đi, vậy thì cũng là ý trời!
Nàng không hối hận!
Chết rồi cũng tốt hơn hiện tại.
Nếu không chết thì nàng sẽ cho chính mình một cơ hội để sống lại.
Nàng biết Cẩn Vương phi chưa từng tín nhiệm mình, nhưng mà nàng sẽ làm nàng ấy tín nhiệm.
Mấy ngày nay nhìn nàng được Thái Hậu, Cẩn Vương ôm trong lòng bàn tay yêu thương, được Thất hoàng tử tôn kính, được binh lính kính trọng!
Nàng hâm mội
Cực kỳ hâm mội
Nàng cũng muốn sống như thế.
Liên tính không thể được vạn dân kính yêu thì ít nhất cũng có thể được một người ôm trong lòng bàn tay yêu thương đúng không!
Hình như Thất hoàng tử đã nảy sinh tình cảm với chính mình rồi!
Đương nhiên, nàng không thể nói những lời này với người nọ.
Nàng chỉ nói cứu Thất hoàng tử là vì đổi lấy sự tín nhiệm của Thái Hậu, quận chúa Tuệ An, Thất hoàng tử và Cẩn Vương, hơn nữa chỉ có bị thương thì mới có thể trở lại bên cạnh Tuệ An quận chúa.