Chương 2181: Không Bằng Súc Sinh
Chương 2181: Không Bằng Súc SinhChương 2181: Không Bằng Súc Sinh
Không có người nào biết vê bệnh tình của Hoàng Thượng bằng Thái Y Viện.
Bị trúng gió liên tục hai lần trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hai lần đều thế tới rào rạt như vậy, nghiêm trọng như vậy, thật là không còn phương pháp có thể xoay chuyển trời đất.
Toàn bộ thái y của Thái Y Viện dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian một chút, để Hoàng Thượng kéo dài chút hơi tàn.
Cho dù kéo dài thì cũng không kéo dài được mấy ngày.
Toàn bộ thái y của Thái Y Viện đều cảm thấy Hoàng Thượng không chịu nổi qua giờ Tý đêm nay.
Thật sự, ông ấy cảm thấy cho dù Tuệ An quận chúa trở về thì cũng không cứu được Hoàng Thượng!
Tuy rằng trong quân mỗi người đều nói một tay ngân châm của Cẩn Vương phi có thể làm người khởi tử hồi sinh, người sống mọc ra xương mới.
Ông ấy cảm thấy lời đồn đãi sẽ có một phần nào đó bị khuếch đại, thế nhưng hoá ra lời đồn đãi không hề khuếch đại một chút nào.
Có thể nối lại cánh tay, cẳng chân đã bị gãy hoàn hảo như lúc ban đầu, có thể cứu sống người sắp tắt thở. Y thuật này, quả thật là nghịch thiên sửa mệnh!
Trong lòng Viện chính Thái Y Viện vô cùng bội phục, ông ấy không nhịn được cúi đầu nhìn thoáng qua dược liệu trên phương thuốc, ánh mắt không kiềm chế được mà sáng lên, buột miệng thốt ra: "Diệu!"
Những dược liệu này được phối hợp với nhau quá xảo diệu.
Cái gọi là là dược thì sẽ có ba phần độc, nhưng mà phương thuốc này không những đúng bệnh, còn triệt tiêu được ba phần độc của dược liệu kia.
Đối với thân thể hiện tại của Hoàng Thượng quả thật là tốt nhất.
Cũng bởi vậy có thể thấy được Cẩn Vương phi cực kỳ tinh thông đối với dược lý cùng dược tính đến tận xương tủy!
Lúc trước bọn họ cũng không dám dùng dược nặng, chỉ sợ dược tính làm hại đến long thể của Hoàng Thượng.
Nhưng mà Tuệ An quận chúa dám, hơn nữa nàng còn có biện pháp khi chữa bệnh có thể tiêu trừ độc tính của dược liệu, thậm chí còn có thể thuận tiện điều trị.
"Diệu, hay lắm! Y thuật của Cẩn Vương phi thật sự khiến cho vi thần bội phục." Viện chính của Thái Y Viện vẫn không nhịn được mà tán thưởng một câu.
Ôn Noãn cười: "Y thuật của Viện chính cũng không tồi, nếu không thì Hoàng Thượng cũng không đợi được tới lúc ta trở vê. Mau đi sắc thuốc đi! Để cho Hoàng Thượng uống."
Ôn Noãn cũng biết bệnh tình của Hoàng Thượng nguy hiểm, có thể làm Hoàng Thượng giữ được một hơi đến bây giờ, chỉ sợ thái y của Thái Y Viện đã nghĩ hết mọi cách.
"Vi thần sẽ lập tức đi ngay!" Thái Y Viện viện chính vui mừng cầm phương thuốc chạy đi.
An Thân Vương nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng tốt lên từng chút một, ông ấy có chút hy vọng, nhưng lại không dám ôm hy vọng quá lớn, không nhịn được hỏi: "Thập Thất đệ muội, Hoàng Thượng có phải không có việc gì hay không? Khi nào có thể tỉnh lại?"
Ôn Noãn gật đầu: "Không sao rồi".
Ôn Noãn đánh giá một chút: "Muộn nhất là buổi sáng ngày mai sẽ tỉnh lại."
Ôn Noãn tính toán buổi sáng ngày mai lại dùng mây tía dưỡng bệnh cho Hoàng Thượng thêm một lần nữa.
Không thể quan tâm bất cứ chuyện gì khác nữa, mấy ngày nay tin tức Hoàng Thượng hôn mê bất tỉnh đã truyền rộng đi, ba quốc gia khác vừa mới buông tâm tư còn không nhanh chóng nắm chặt cơ hội phản công chắc?
Hoàng Thượng cần phải nhanh chóng tỉnh lại.
An Thân Vương thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
An Thân Vương nghĩ đến cái gì lại lo lắng nói: "Lúc trước Hoàng Thượng trúng gió, khi tỉnh lại nói chuyện đều không rõ ràng lắm, nửa người cử động không được linh hoạt. Lần này tỉnh lại, sẽ không phải cả người đều không thể động được đấy chứ?"
Ôn Noãn nhìn thoáng qua Hoàng Thượng trên long sàng, một người tôn quý vô thượng như thế, lúc ấy tỉnh dậy lại phát hiện bản thân như vậy, sau đó tôn tử bên cạnh lại tính kế như thế, ông ấy sẽ khó chịu bao nhiêu?
Trong phòng, Ôn Noãn lắc đầu: "Sẽ không, ta có biện pháp khiến thân thể Hoàng Thượng khôi phục như lúc ban đầu."
"Tốt ha ha, tốt!" Lần này An Thân Vương hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi!
Ông ấy biết mài
Ông ấy biết, Tuệ An quận chúa có biện pháp!
May mắn!
May mắn!
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn Hoàng Thượng trên long sàng mà vô cùng bực mình, hắn không nhịn được xoa xoa giữa mày.
Lòng cực kỳ mệt mỏi.
Liệt nửa người, hoàng huynh hiếu thắng như vậy, lòng tự trọng mạnh hơn người, làm sao có thể chịu được?
Nhưng mà, hoàng huynh là một người thông minh sáng suốt như thế, tại sao lại sinh ra toàn súc sinh?!
Không, phải nói là còn không bằng súc sinh!