Chuong 2207: Qua Sinh Nhat
Chuong 2207: Qua Sinh NhatChuong 2207: Qua Sinh Nhat
Ôn Hinh dở khóc dở cười: "Đừng nghe cha hai đứa nói bậy! Không có."
Tiểu Bảo há hốc mồm: "Không có? Cha gạt chúng ta sao?"
Muốn khóc.
Cô bé rất muốn muội muội!
Lâm Đình Hiên vội dỗ dành: "Không phải, cha không nói sai, chẳng qua đệ đệ muội muội không phải cố gắng một buổi tối là có thể có, thật sự cần rất nhiều ngày, phải mang thai mười tháng đó? Việc này không thể gấp được.
Đại Bảo vội trấn an muội muội: "Tiểu Bảo, muội đã quên Trạch biểu đệ ở trong bụng dì Ôn Nhu bao lâu rồi sao?"
Tiểu Bảo nhớ hình như bụng của dì Ôn Nhu to thật lâu, thật lâu, cô bé đều quên mất là bao nhiêu ngày thì Trạch biểu đệ mới chạy ral
Tiểu Bảo liền nói: "Mẫu thân, vậy mẫu thân phải tiếp tục cố gắng tranh thủ sinh muội muội cho con nhai"
Ôn Hinh quả thực không biết nên trả lời nữ nhi như thế nào, nàng trừng mắt nhìn Lâm Đình Hiên, đều là họa do chàng gây ral
Lâm Đình Hiên ôm Tiểu Bảo dỗ dành: "Sinh muội muội không phải việc chỉ cần muốn là có thể làm được, nhưng cha và mẫu thân của con sẽ cố gắng. Hiện tại cha và mẫu thân đặt tên cho Tiểu Bảo và Đại Bảo trước được không?”
Ôn Hinh vẫn luôn chờ hắn trở về để cùng nhau đặt tên cho Tiểu Bảo và Đại Bảo.
Hắn biết hai đứa nhỏ này từ khi có thai đến khi sinh ra rồi lớn hơn ba tuổi chưa từng có mặt của hắn.
Mắt hai đứa nhỏ sáng lên: "Được al"
Biểu đệ của bọn họ đều đã có tên! Chỉ có bọn họ vẫn chưa có.
Vì vậy, một nhà bốn người lấy ra một quyển từ điển, nghiêm túc đặt tên.
Lâm Đình Hiên và Ôn Hinh đã chọn được rất nhiều tên, nhưng Tiểu Bảo và Đại Bảo đều không thích.
Cuối cùng, Lâm Đình Hiên nói: "Nếu không Tiểu Bảo tên Niệm Hinh, Đạo Bảo tên Niệm Hiên, như vậy mọi người vừa nghe liền biết Đại Bảo và Tiểu Bảo đều là con của chúng ta."
Quan trọng nhất chính là, trong ba năm qua hắn rất nhớ nàng, nhớ con của bọn họ, trong lòng rất tiếc nuối vì bỏ lỡ khoảng thời gian hai đứa nhỏ từ khi sinh ra cho đến bây giời
Những tưởng niệm khắc sâu đó chính là động lực nâng đỡ hắn trên chiến trường, dũng cảm đánh giặc, không để mình ngã xuống.
Hắn không thể khiến nàng và bọn nhỏ không có nơi nương tựa.
Đại Bảo lặp lại một chút: "Lâm Niệm Hiên, tên này dễ nghe, con muốn tên này!"
Tiểu Bảo cũng gật đầu: "Cha nói đúng, Niệm Hinh dễ nghe!"
Ôn Hinh lập tức hiểu ra dụng ý của hắn, nhưng nàng có chút chần chờ, nói: "Như vậy không phải giống tên chúng ta sao? Có hợp lễ giáo không?"
Người xưa đặt tên cho trẻ con không thể trùng với tên người lớn.
"Như vậy có quan hệ gì? Ta không thèm để ý những thứ đó. Nàng để ý sao? Hơn nữa bọn nhỏ là cốt nhục của chúng ta, là kết tinh của ta và nàng, là liên luy mà cả đời chúng ta không thể dứt bỏ, là tiếp nối cuộc đời chúng ta, tiếp nối tên của chúng ta, không phải càng tốt sao?"
Trong ba năm qua, hắn nhớ nàng như thế nào, nàng hẳn là cũng nhớ chính mình như vậy! Ôn Hinh lập tức bị thuyết phục: "Vậy dùng hai tên này đi!"
Nàng thích hắn nói câu kia, bọn nhỏ là cốt nhục của chúng ta, là kết tinh của chúng ta, là liên luy mà cả đời chúng ta không thể dứt bỏ, là tiếp nối cuộc đời chúng ta.
"Ya! Chúng ta có tên rồi!" Hai đứa nhỏ vui vẻ nhảy nhót.
Lâm Đình Hiên cầm tay Ôn Hinh: "Cả đời này, ta muốn ở bên nàng, có nhiều con, ràng buộc càng sâu hơn."
Ôn Hinh dịu dàng cười: "Được."...
Tháng giêng không cần lâm triều, buổi tối Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên trực tiếp ở lại phủ An Quốc Công.
Cuối cùng Nạp Lan Cẩn Niên cũng cảm nhận được một lần việc mà mình đã từng mơ ước mỗi ngày.
Sáng sớm hôm sau hai người mới về cung.
Khi xe ngựa sắp đến cửa cung, Ôn Noãn vén mành xe ngựa lên nhìn thoáng qua bên ngoài, vừa lúc thấy Lôi Đình có chút do dự bồi hồi đứng ở trước cửa cung.
Ôn Noãn kinh ngạc nói: "Loi Đình có chuyện quan trọng muốn bẩm báo sao?"
Nạp Lan Cẩn Niên nghe vậy liền nhìn ra ngoài.
Lúc này Vạn Quân mặc áo giáp màu bạc từ trong cửa cung đi ra.
Lôi Đình đi lên, lấy mọt cái hộp từ trong lòng ngực ra đưa cho Vạn Quân, sau đó nói vài lời roi nhanh chóng chạy đi.
Vạn Quân nhìn theo bóng lưng hắn chạy đi, mới mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc trâm cài hình hoa tường vi.
Nàng liếc mắt một cái liền thích, đem ra cẩn thận đánh giá, chiếc trâm cài hoa tường vi này được chạm trổ tinh xảo, chất ngọc tỉnh tế.
Nàng thích nhất là hoa tường vi.
Ước mơ sau này là trong hoa viên nhà mình trông đầy hoa tường vi.
Đương nhiên, giấc mơ của nàng đã trở thành hiện thực, trong sân của nàng bây giờ đã được trồng đầy hoa tường vi.
Vẫn là chủng loại từ chỗ Hoàng Hậu nương nương, cái gì cần có đều có, khi nở hoa cực kỳ đẹp.
Sau khi ra khỏi ám vệ doanh, mỗi năm Lôi Đình đều tặng nàng một món trang sức bằng ngọc bích hình hoa tường vi làm quà sinh nhật.
Ngoài ra còn có Lâm Phong, Trân Hoan, Trân Hỉ... và những người bạn từ ám vệ doanh tặng cho nàng, nhưng chỉ có Lôi Đình là tặng hoa tường vi.
Mỗi năm đều như thế.
Trước kia nàng chưa từng nghĩ nhiều, không ngờ...
Trong hộp có một phong thư, nàng lấy ra, còn chưa kịp mở ra thì trước mắt có một chiếc xe ngựa dừng lại.
Vạn Quân nhanh chóng thu lại, hành lễ: "Vạn Quân gặp qua Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương."
Ôn Noãn cười nói: "Vừa rồi Lôi Đình tới là có chuyện gì sao?"
"Bẩm Hoàng Hậu nương nương, không phải là việc quan trọng."
Ôn Noãn tò mò hỏi: "Vậy hắn đưa cho ngươi thứ gì vậy?"
Vạn Quân nghĩ đến những lời nói của Lôi Đình, mặt đỏ bừng, không biết nên trả lời như thế nào.
Ôn Noãn thấy vậy liền nói: "Ta chỉ là tò mò, ngươi có thể không trả lời!"
Vạn Quân vội nói: "Không phải thứ gì đặc biệt, chỉ là một món quà."
Ôn Noãn nghe vậy liền nghĩ đến sắp đến sinh nhật Vạn Quân: "Quà sinh nhật?" Vạn Quân: "Bam Hoàng Hậu nương nương, đúng vậy."