Chương 228: Đắc Tội Quý Nhân 2
Chương 228: Đắc Tội Quý Nhân 2Chương 228: Đắc Tội Quý Nhân 2
Vừa rồi trên mặt thôn trưởng bị đấm một cái, khóe miệng cũng đen thuil
Nghe mấy người này nói như vậy, ông ấy trực tiếp tức giận nhếch nghiêng khóe miệng: "Không làm thì không làm, không thiếu mấy người các ngươi!"
Ôn Gia Thụy trả tiền công cao, 35 văn một ngày, còn bao ba bữa cơm, đưa mắt nhìn toàn bộ huyện cũng không tìm được công việc tốt như vậy!
Đến lúc đó bọn họ sẽ hối hận.
Ông ấy cũng không muốn cho bọn họ được lợi!
Một chút tinh thần tập thể cũng không cgl
Hừ! Ông ấy nhớ kỹ bọn hol
Về sau có chuyện gì tốt, tuyệt đối sẽ không tính phần bọn họ! Trong lòng thôn trưởng keo kiệt bủn xỉn mà nghĩ.
Hít! Nói chuyện đến mức miệng đau muốn chết! Thôn trưởng nhăn mặt lại như trái khổ qua.
Chu thị vẫn luôn trốn ở nơi không xa, nhìn thấy cảnh này, bà ta lộ ra nụ cười vì gian kế thành công.
Thật đúng là không sợ chết, thế mà dám đánh nhau với những người đó?
Còn đánh người nằm bò?
Trong miệng Chu thị nhịn không được mà phát ra một tiếng cười khẽ: "Ha, đây là không muốn sống nữa!"
Tốt nhất quý nhân kia bắt một nhà tiện loại này nhốt vào nhà lao luôn đi.
Chu thị xoay người, vui mừng đi về nhà.
Một bên khác, Ôn Noãn nhìn về phía Ôn Gia Thụy: "Cha, người không sao chứ?"
Đôi mắt của Ôn Gia Thụy bị đánh bầm tím, nhưng ông vẫn là lắc đầu, cười nói: "Không có việc gì. Noãn nhi đừng lo lắng!"
Mà sao cái chân kia của khuê nữ lại có thể đá ra nhanh như vậy chứ?
Vừa rồi ông học theo khuê nữ đá ra một cái, nhưng mà lại bị người ta giành trước mà vả vào mặt!
Ôn Noãn nhìn nụ cười vì đau đớn mà khó coi hơn cả khóc của ông, cũng không vạch trần ông!
Ôn Noãn nói với những người hỗ trợ đánh nhau mà bị thương kia: "Các bá bá, thúc thúc, vừa rồi cảm ơn mọi người, mọi người đều đã bị thương, theo cháu về nhà bôi chút thuốc, nghỉ ngơi một chút đi al
Những thôn dân đến làm giúp kia xua tay: "Không có việc gì, chút vết thương này đâu cần bôi thuốc! Cũng không cần cảm ơn, trước kia chúng tôi cùng cha của cháu chính là huynh đệ đánh nhau từ nhỏ đánh tới lớn!"
"Đúng vậy! Không cần cảm ơn, đều là huynh đệ! Giúp đỡ đánh nhau có làm sao đâu! Khi còn nhỏ tôi và cha cháu đánh nhau không hề ít, đánh đến vỡ đầu cũng không bôi thuốc, mấy ngày là khỏi thôi!"...
Bọn họ nói không sai, mặc dù Ôn Gia Thụy là người đọc sách, ở trong nhà đối với vợ, đối với con cái đều là tính tình tốt, chưa từng nói một câu nặng lời, là một tấm gương hiền hòa văn nhã.
Nhưng dù sao ông cũng là đứa trẻ lớn lên trong thôn, khi còn nhỏ không ít lân đánh nhau, ông cũng không phải là người sợ phiền phức, luôn nói nghĩa khí, huynh đệ nào bị bắt nạt thì sẽ ra tay giúp đỡ người đó.
Nếu ngươi tin ông là thư sinh mềm yếu, không biết đánh nhau, vậy vết sẹo trên gương mặt ông là từ đâu ra?
Lá bởi vì giúp Ôn Gia Tường đánh nhau rồi chắn một đao mà có.
Cho nên hôm nay dù những người này biết rõ đối phương có thể là quý nhân, đắc tội không nổi, nhưng bọn họ vân ra tay! Ở hai bờ ruộng trong thôn của mình, sao có thể để một số người ngoài đánh huynh đệ của mình được.
Cuối cùng vẫn là Ôn Gia Thụy kêu gọi bọn họ trở về bôi dược.
Vừa rồi ông Ôn ngăn cản, chân bị trật khớp một chút, Ôn Gia Thụy cõng ông ấy về nhà, dự định bôi chút thuốc lên chân cho ông ấy.
Ông Ôn ở trên lưng của Ôn Gia Thụy lo lắng nói: "Lão tứ, vừa rồi con quá xúc động! Không biết chủ tử sau lưng những người đó có thân phận là gì, sao con dám ra tay đánh người chứ! Lỡ như đắc tội quý nhân..."
Ôn Gia Thụy chợt dừng bước chân một chút: "Noãn nhi dẫn các thúc thúc bá bá bọn họ về nhà trước đi, cha cõng ông nội của con về nhà ông ấy!"
Sau đó Ôn Gia Thụy trực tiếp quay đầu đi về hướng trong thôn.
Đương nhiên là ông cũng sợ đắc tội quý nhân, nhưng không có nghĩa là bị người ta bắt nạt đến đầu mình nhưng vẫn không ra tay đáp lại.
Ông không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện!
Ông Ôn: "..."