Chương 239: Vụng Về Như Lợn
Chương 239: Vụng Về Như LợnChương 239: Vụng Về Như Lợn
Hoàng thượng: "Ha ha, mặc kệ là ai, trâm vẫn trọng thưởng! Thập Thất, đệ đi theo trẫm."
Một thân ảnh màu vàng sáng cùng một thân ảnh màu xám bạc cùng rời đi
Mấy vị hoàng tử nhìn bóng dáng giống như cha con của họ, biểu cảm của họ đều giấu kín như bưng, trong lòng cũng không biết đang nghĩ gì.
Quách Minh Diễm nắm chặt tay dưới tay áo.
Cẩn Vương là đang muốn thay thôn nữ kia nhận phần thưởng?
Mặc kệ như thế nào, nàng ta đã ra tay xin được thánh chỉ tứ hôn trước!
Còn phần thưởng của thôn nữ kia dù có lớn đến đâu thì liệu có thể so với công trạng của một nhà nhiều thế hệ trung quân khai quốc Đại tướng quân sao?
Nghĩ đến đây, nàng ta lại thả lỏng tay ra,
Thôn nữ kia vĩnh viễn không thể so với nàng ta.
Trong ngự thư phòng.
Nạp Lan Cẩn Niên lười biếng ngồi trên ghế dưới long ỷ.
Đương kim hoàng thượng ngồi trên long ỷ ngay ngắn, nhìn dáng vẻ lười biếng này của hoàng đệ, sự uy nghiêm trên mặt cũng không còn nữa, vẻ mặt ông bất đác dĩ nhìn dáng vẻ ngồi như không ngồi của hắn.
"Có cái gì trong mũi tên? Là thuốc nổ sao? Nhưng vì sao nó có thể nổ mạnh như vậy?"
Ngày thường thuốc nổ nằm bên trong pháo trúc thường được dùng cho những ngày lễ tết hoặc ngày hội, cần phải châm lửa thì mới nổ được.
"Ừm, có thay đổi một chút. Đây là cung tên thiết kế đặc biệt, chuyên dùng để tấn công thành."
Mũi tên vào lúc đâm vào tường thành sẽ xet ra tia lửa, cũng tạo ra nhiệt lượng, những tia lửa cùng nhiệt lượng cũng đủ châm ngòi dây dẫn được chế tạo đặc biệt, khiến cho hỏa dược bên trong phát nổ.
Không biết sao nha đầu kia nghĩ ra được cách này.
Hoàng thượng đã hiểu, nói cách khác, mũi tên nổ này không thể áp dụng trên chiến trường, nhưng chỉ dùng tên bình thường thì sáu mươi mũi tên cùng bắn cũng có uy lực rất lớn, là vũ khí sắc bén để bảo vệ thành.
Hai mươi phát, nhẹ nhàng tiện lợi, càng thêm thích hợp để sử dụng trên chiến trường.
Vũ khí sắc bén để chiến đấu, công thành hay giữ thành đều đã có rồi.
Còn có những tháp canh kia, đó chính là những vũ khí tốt để bảo vệ dân chúng!
"Thập Thất, lần này đệ đã lập công lớn!"
Nạp Lan Cẩn Niên lắc đâu: "Không phải công sức của bổn vương".
"Hả? Vậy ai là người đã thiết kế ra? Trẫm phải thưởng thật lớn!"
"Chỉ là một người dân bình thường."
Hoàng thượng nghe xong lời này cũng bất ngờ: "Một người dân thường có thể thiết kế ra thần binh lợi khí như thế này? Quả nhiên là cao thủ ở dân gian!"
Nhân tài như vậy sao có thể để mai một ở dân gian, Hoàng thượng suy nghĩ nhân tiện nói: "Trâm sẽ ban cho hắn chức vị viên ngoại lang của võ bị viện, lãnh bổng lộc của chức tứ phẩm."
Võ bị viện trưởng quan Lý Binh cũng chỉ là chức quan tứ phẩm, nhưng hắn ta nắm giữ được quân sự cơ mật của quốc gia, nên rất được hoàng thượng tin tưởng, cho nên không ai dám xem thường.
Viên ngoại lang cũng chỉ là một tiểu quan thất phẩm, tất nhiên, huyện lệnh cũng chỉ là quan thất phẩm.
Nhưng mà cũng được đứng đầu một huyện lệnh, chính là cái trong núi không có hổ, khỉ được gọi là vua, không thể đánh đồng.
"Người này không thích hợp với võ bị viện."
"Vì sao, vì người đó không biết đọc chữ sao? Cái này thì cũng không sao, người của võ bị viện cũng không phải ai cũng biết chữ!" Ông đối với quan võ cấp thấp cũng không có quá nhiều yêu cầu.
Nếu mỗi người đi binh đều cần biết chữ, vậy thì triều đình sẽ không có binh để dùng!
Nạp Lan Cẩn Niên lắc đầu: "Vậy thì không phải, nàng ấy mới chỉ mới mười một tuổi, còn là nữ tử!"
"Mười một tuổi thì làm sao, đệ mười tám tuổi đã ra chiến trường, nữ tử thì sao, khoan đã, nữ tử? Là nữ nhỉ? Thiết kế này thế mà là của nữ tử làm ra!" Hoàng thượng muộn màng nhận ra.
Điều này sao có thể?
"Ừm."
"Vậy trẫm phải suy nghĩ lại thật kỹ nên ban cái gì cho nàng! Phần thưởng chỉ có chút vàng hoặc bạc thì giống như hơi có lệt"
Nữ tử cũng không thể vào triều làm quan.
Nếu không ban thưởng cho nàng một lang quân như ý?
Vừa lúc Thập tứ hoàng tử cũng mười hai tuổi.
Người tài giỏi thế này, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!
"Vậy cô nương kia đã đính hôn chưa?”
Nạp Lan Cẩn Niên không thể không ngồi ngay ngắn: "Hoàng huynh nghĩ thế nào?"
"Vậy đệ cảm thấy Thập tứ hoàng tử thế nào?"
"Con của huynh đều vụng về như lợn, cũng không sợ ở trước mặt nàng làm ra chuyện mất mặt sao?"
Hoàng thượng: '...'
Còn có thể nói chuyện vui vẻ với nhau sao?
Con ông sao lại vụng về như lợn, sao mà làm chuyện mất mặt?