Chuong 247: Sat Than
Chuong 247: Sat ThanChuong 247: Sat Than
Ôn Noãn tìm được Ôn Nhu ở gian uống trà, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ôn Noãn nhìn khí sắc của Điền thị, cũng không giống như đau bụng, nghĩ đến hẳn là cố ý kéo Ôn Nhu đến gian uống trà, nàng nói một tiếng cảm ơn Điền thị.
Lúc này yến hội sắp bắt đầu rồi.
Vương thị đi tới đây kêu các nàng đến tửu lầu ăn cơm.
Chỗ này là đại phòng phía sau viện. Tiệc rượu được tổ chức ở trước tửu lầu.
Tửu lầu bao gồm hai tầng, lầu hai dành cho phái nữ ngồi, lầu một là những người đàn ông và khách khứa đến ngôi.
Vương thị dẫn theo mấy đứa nhỏ đi lên lầu hai của tửu lầu, khách nhân đã ngồi kín chỗ.
Mọi người đều đang bàn tán chuyện Ôn Noãn đánh Chu thị!
Đánh đến nỗi Chu thị không thể động đậy, được người nâng về, ngay cả tiệc cưới của trưởng tôn đại phòng cũng không tham gia được.
Tuổi còn nhỏ mà quả thật giống như ma quỷ.
Vương thị nghe mọi người nghị luận thì nhìn về phía Ôn Noãn: "Noãn nhi, cháu đánh Chu thị?"
Ôn Noãn: "Không có, cháu chỉ dùng chân đạp trúng một cái cây, không nghĩ tới cái cây lại đổ sập xuống, vừa hay đổ trúng người bà ta mà thôi. Không biết là kẻ khốn khiếp nào tung tin đồn, để con đi hỏi bà ta một chút."
Ôn Noãn đi đến trước một cái bàn.
Cả bàn này toàn là người nhà mẹ đẻ Chu thị.
Nàng đứng yên trước mặt Hà thị - mẹ đẻ của Cường tử: "Là bà nói tôi đánh Chu thị?"
Khi Ôn Noãn xuất hiện, người một bàn đã sớm im hơi lặng tiếng, cúi đầu, không dám ho he một tiếng.
Hà thị sắp bị bộ dáng này của Ôn Noãn hù chết!
Đây là một sát thần!
"Không có! Tôi không nói! Không phải tôi nói!" Hà thị nhanh chóng nói.
Ôn Noãn: "Vậy bà nói tôi đánh Chu thị à?"
"Không, không có, cô không đánh bà ấy."
Ôn Noãn lại nhìn về phía những người khác: "Lúc ấy các người cũng ở đấy, trong các người có ai thấy tôi đánh Chu thị?"
Mọi người sôi nổi lắc đầu: 'Không có, cô không có đánh bà ấy."
"Đúng vậy, không có, cô chỉ dùng chân đá vào một thân cây.'...
Cho dù có cũng không dám nói!
Người một bàn nhìn cái chân kia của Ôn Noãn, trong lòng dựng hết cả lông.
"Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do! Sau này nếu như để tôi nghe thấy ai bôi nhọ tôi, ngẫm lại xem cổ cứng, hay là thân cây cứng hơn!"
Nghĩ đến cái cây bị gãy kia, người một bàn cảm thấy cái cổ mình lạnh căm căm, sau này nửa chữ cũng không dám nói.
Tiểu nhị lo lắng Ôn Noãn lại gây chuyện, nhanh chóng đi đến đón tiếp các nàng ngồi cùng bàn với những thôn dân Ôn gia thôn. Thôn dân Ôn gia thôn được sắp xếp ngồi đằng sau và một góc ở sảnh lớn, giữa các thôn dân có một cái bàn, cố ý để lại cho tứ phòng, lo lắng các nàng gây ra chuyện gì thì yến hội này cũng không được tổ chức.
Những vị khách đến lần này là những người có địa vị có thân phận bên nhà gái.
Toàn bộ sảnh trên lầu hai, liếc mắt một cái nhìn qua cũng thấy quần áo và cách trang điểm của những người ngồi trước và những người ngồi sau rõ ràng không phải cùng một cấp bậc.
Vương thị dẫn mấy đứa cháu gái đi qua ngôi.
Lúc nay chưởng quầy dùng thái độ cung kính đón một vị lão phu nhân, một vị phu nhân và một vị cô nương đi đến.
Ba người này đi đứng giơ tay nhấc chân vô cùng tự nhiên giống như phát ra một cổ quý khí, khiến người ta phải ghé mắt.
Đặc biệt là vị nữ tử mặc bộ quần áo màu hoa hồng kia, mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mày đều e thẹn giống như đóa hoa Tường Vi ven đường sớm mai, mỹ lệ động lòng người.
Nàng vừa tiến lên thì nhìn thấy Ôn Noãn đang chuẩn bị đi ra phía sau, ánh mắt sáng ngời, bước nhanh qua đó, khoác lấy cánh tay Ôn Noãn đầy thân thiết: "On Noãn muội muội, muội cũng đến dự tiệc sao?"
Nói xong, nữ tử lại hành lễ với Vương thị, chào hỏi với mấy tỷ muội Ôn Nhu, giọng điệu thân thiết.
Vị nữ tử này chính là Lương Tử Vận.
Ôn Noãn nhìn thấy nàng cũng khá kinh ngạc, hơi hơi mỉm cười: "Lương tỷ tỷ."
Lúc này Thường thị và một vị phu nhân khác cũng đi đến.
Thường thị nói với Vương thị vô cùng thân thiết: 'Lão phu nhân, lại gặp mặt rồi?"
Thái độ này giống như đang đối đãi với trưởng bối trong nhà vậy.
Mấy tỷ muội của Ôn Noãn cũng hành lễ chào hỏi Thường thị.
Dương lão phu nhân liếc mắt đánh giá mấy người Ôn Noãn, thấy bộ dạng cách trang điểm nông thôn của các nàng, nhưng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong lòng có phán đoán: "Hiểu Tâm, đây là mấy cô nương đáng yêu nhà Ôn gia mà cháu nói sao?"