Chương 249: Cả Đời Khó Quên
Chương 249: Cả Đời Khó QuênChương 249: Cả Đời Khó Quên
Sắc mặt Dương lão phu nhân khó coi tới cực điểm, bà chính là người mời đám người Ôn Noãn ngồi ở chỗ này.
Hiện tại hai người này nhục nhã bọn họ như vậy, còn không phải là nhục nhã bà sao?
Bà trực tiếp đứng lên: "Tôi còn không biết đến uống rượu mừng còn cần phải xem chính mình có mấy cân mấy lượng! Vương phu nhân, Hiểu Tâm, vài vị Ôn cô nương, thật xin lỗi, là tôi hại các ngươi hổ thẹn! Chúng ta đi thôi! Hỉ yến như vậy ăn hay không ăn cũng thết Ngay cả chỗ ngồi đều không có, về sau đừng mời tôi!"
Sắc mặt của tẩu tử Quách Thiến Ni lập tức thay đổi.
Dương lão phu nhân là người ngay thẳng, giản dị và rất dễ ở chung! Bà là con gái của lão Trấn Quốc Công, chồng lại là đương kim đại nho, từng dạy học cho đương kim Hoàng Thượng và Cẩn Vương, là thái phó!
Bà đã được nuông chiều từ nhỏ, sau khi thành thân, chồng cũng nuông chiều vì bà nhỏ hơn ông ấy mười tuổi, luôn luôn nhường bà, hiện tại bà đã 60 tuổi nhưng tính tình thẳng thắn vẫn chưa bao giờ thay đổi!
Hơn nữa bản thân xem như sư mẫu của Hoàng Thượng, thân phận cao, bối phận cũng cao! Bà cần phải chịu đựng ai? Trước nay đều là người khác nhường nhịn bà ấy!
Lập tức liên nhăn mày chạy lấy người!
Lương Tử Vận đứng lên: "Thứ gì đâu! Ghê tởm! Ôn Noãn muội muội, ta đi với muội!"
Ôn Ngọc thấy lão phu nhân tức giận, trên người đối phương tràn đầy quý phái, là mẫu người mà nàng ta chưa từng gặp qua, lập tức nói: "Vị lão phu nhân này, tôi không phải nói người, tôi chỉ nói bọn họ mà thôi."
Chúc Vũ Hiên cũng lập tức nói: "Đúng vậy, lão phu nhân không cần tức giận, chúng tôi đang nói chính là những kẻ đê tiện không biết tự lượng sức mình này!"
Một nhà Ôn Ngọc xưa đâu bằng nay, cả nhà Chúc Vũ Hiên đều hy vọng có thể cưới được Ôn Ngọc, lên chung con thuyền phú quý, tất nhiên hắn ta phải cùng chung kẻ địch với Ôn Ngọc.
Phía sau Ôn Ngọc là tẩu tử Quách Thiến Ni, nàng ta nhận ra Dương lão phu nhân là ai, đây không phải là khách mời đặc biệt của mẹ chồng sao? Trong lòng nàng ta lộp bộp một chút, vội đi lên: "Dương lão phu nhân, thật xin lỗi, là hiểu lầm mà thôi, hiểu lầm mà thôi. Phu nhân thân phận tôn quý, tất nhiên là có thể ngồi ở chỗ này!"
"AI Không có gì hiểu lầm hết, tôi là người mời những người này ngồi chung. Thân phận của chúng tôi không tôn quý bằng các ngươi! Các ngươi chẳng lẽ là hoàng thân quý tộc? Còn lớn hơn cả Thái Hậu sao! Còn đem khách mời đến chia thành ba bảy loại! Nếu không chào đón vậy không cần mời!"
Những lời nói của Dương lão phu nhân thiếu chút nữa hù chết đám người Ôn Ngọc.
"Không phải, tôi không có ý này, tôi, tôi... Ôn Ngọc há miệng thở dốc, nói chuyện đều không nhanh nhẹn.
Nàng ta nghẹn đỏ mặt, nàng ta biết chính mình gây ra họa lớn, không thể nói ra thành lời.
Nỗi kinh hoàng trong lòng lan tràn vô tận -——
Chúc Vũ Hiên lặng lẽ rút lui, không dám đắc tội quý nhân.
Ôn Uyển đã sớm lặng lẽ xoay người đi tìm Tiểu Chu thị, không dám lộ mặt trước Dương lão phu nhân, lo lắng bị Dương lão phu nhân nhận ra chính mình.
Tiểu Chu thị cùng Quách phu nhân vội vàng chạy tới xin lỗi.
Ôn Ngọc cũng cúi đầu xin lỗi.
Dương lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ta là người mà các ngươi nên xin lỗi sao?"
Tiểu Chu thị và những người khác: '..."
Trong lòng Tiểu Chu thị vừa xấu hổ vừa tức giận, lửa giận nửa đời người cũng không nhiều như ngày hôm nay, không có chỗ phát tiết. Còn phải dâng gương mặt tươi cười xin lỗi những người mình đã từng khinh thường.
Bà ta nuốt xuống tất cả tủi nhục, cười xin lỗi: "Đại nương, Nhu nhi... , thật xin lỗi, Ngọc nhi bị ta chiêu hư, các ngươi đại nhân có đại lượng không cần so đo với nàng."
Vốn dĩ bà ta muốn làm cho con trai một ngày kết hôn long trọng và khó quên.
A, lúc này thật sự là ngày kết hôn khó quên, chỉ cần nhớ tới liền khó chịu đến mức vĩnh viễn không thể quên!
Nhìn ánh mắt khác thường của toàn bộ khách khứa nhìn bọn họ, Tiểu Chu thị thật sự muốn ngất đi.
Quách phu nhân giờ phút này cũng hối hận muốn chết, vội vàng xin lỗi đán người Vương thị và Ôn Noãn, tư thái kia vô cùng thấp hèn!