Chuong 276: Vay Tien
Chuong 276: Vay TienChuong 276: Vay Tien
Mắt tiểu Chu thị sáng lên, bà ta cầm khăn tay lau khóe mắt: "Cũng do chúng ta xui xẻo, người ta tùy tiện nhặt được lại là Đế Vương lục, chúng ta mở ra nhiều như vậy nhưng toàn là ngọc thạch thấp kém, hơn nữa lại còn bị người khác cướp đi, nếu không thì bán ra mấy khối cũng đủ bồi thường!"
Ôn Ngọc lau nước mắt, tức giận nói: "Cái nhà ôn thần kia, gặp bọn họ nhà chúng ta sẽ không có chuyện tốt! Xui xẻo vô cùng! Sau này chúng ta cách xa bọn họ một chút! Có chuyện gì cũng đừng mời bọn hol
Chu thị thở dài, liếc nhìn ông Ôn không nói gì.
Ông Ôn cũng đang rất phiền lòng!
Ôn Gia Phú trầm ngâm: "Bà nói xem, việc này có khi nào là lão Tứ cố ý hãm hại tôi không?"
Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy?
Ôn Lượng tức giận nói: 'Dùng sao nhà bọn họ cũng không thoát được có liên quanl
Quách Thiến Ni không nói gì, chẳng lẽ người ở phòng tứ còn có thể liên hợp với Cẩn Vương hãm hại bọn họ?
Bọn họ làm sao có thể quen được Cẩn Vương?
Nhưng mà rõ ràng họ muốn kéo tứ phòng xuống nước, nàng ta cũng không nói thêm gì, chỉ cần không nghĩ đến của hồi môn của nàng ta là được.
Chu thị thấy ông Ôn không nói lời nào, trong mắt lóe lên sự căm hận, bà ta lấy khăn giả vờ lau nước mắt: "Chúng ta đã bỏ hết bạc để mua quặng ngọc, hiện tại trong nhà không còn bạc, còn rước lấy tai ương ngập đầu!"
Chu thị nhìn Ôn Gia Quý cùng Ôn Gia Tường: "Lần này đại ca của hai đứa bị người ta hãm hại, huynh đệ mấy đứa nhất định phải đoàn kết với nhau! Giúp đại ca lấy lại ba vạn năm nghìn hai này, cùng vượt qua cửa ải khó khăn! Số bạc này sau này nhật định sẽ trả lại cho hai đứa, đều là người một nhà phải gắn kết chặt chẽ như dây thừng, cùng nhau hợp lực! Bốn huynh đệ mấy đứa phải đoàn kết với nhau! Thì chúng ta mới có đường sống!"
Chu thị nhấn mạnh vào bốn huynh đệ.
Ôn Gia Quý cùng Ôn Gia Tường cũng không từ chối, đều là huynh đệ có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, chẳng qua bọn họ cũng không còn bao nhiêu bạc!
Tiên công ngày thường đều do Chu thị cầm lấy một nửa. ,
Tiên riêng của bọn họ thì còn cách ba vạn năm nghìn quá xal
Ông Ôn gật đầu, người một nhà nên như vậy.
Chu thị lại nhìn về phía ông Ôn, than thở khóc lóc: "Ông ơi, nếu chúng ta không có! Chẳng phải lão tứ đã bán được một viên Đế Vương lục? Có lẽ sẽ được vài vạn lượng! Hay ông đi hỏi nó mượn một chút đi! Sau này tôi chắc chắn sẽ trả lại cho bọn họ, bọn họ muốn viết giấy vay nợ thì ông cứ để bọn họ viết giấy vay nợ. Đại Lang phải vượt qua cửa ải này! Lương nhi và Uyển nhi vẫn còn một tương lai tươi sáng!"
Ông cụ đi mượn nợ, ông cụ viết giấy vay nợ, đến lúc đó con trai của ông dám đi đòi nợ cha mình hay sao? Như vậy thì quá bất hiếu! Không sợ mọi người cho chết đuối trong bãi nước bọt sao?
Ôn Gia Phú do dự nói: "Lão tứ xây nhà cũng tốn không ít bạc! Con chỉ sợ không mượn được tiền".
"Xây nhà cũng chỉ tốn một trăm mấy chục lượng là đủ rồi, có thể vay mấy ngàn lượng cũng được! Hơn ba vạn lượng, chúng ta bán hết đồ đạc trong nhà cũng không đủ nữa! Đây là đang ép nhà chúng ta chết mài"
Lời nói này là thật, ba vạn năm nghìn hai, bán hết mọi thứ cũng không thấm vào đâu!
Đem cả nhà đại phòng bán mình làm nô cũng không đủ! Số bạc này khiến gia đình bọn họ táng gia bại sản!
Ông Ôn do dự một chút, cuối cùng vẫn đi đến cuối thôn tìm Quế Chi mượn bạc.
Không chỉ có đến mượn Quế Chi mà còn muốn tìm mượn bà cô, cũng mượn luôn cả người trong thôn, không biết có đủ hay không.
Thế nhưng ông không thể nhìn con trai lớn của mình đi tìm chết!
Lưng ông Ôn cúi xuống nhìn như thể đã già đi mười tuổi.
Sau khi ông Ôn rời đi, Chu thị nói với tiểu Chu thị: "Con đi tìm vợ Vĩnh Phúc đi..."
Cuối thôn.
Vương thị trực tiếp cầm chổi đánh đuổi ông Ôn ra khỏi nhà: "Cút, nhà của tôi không có bạc cho mượn! Chuyện tốt không thấy ông nghĩ đến tôi! Mượn bạc thì đi tìm tôi! Ông cút đi, tôi không có nợ nần gì ông!"