Chương 285: Huu Phu
Chương 285: Huu PhuChương 285: Huu Phu
Mắt thấy Ôn Gia Thụy đã đánh người đủ rồi, Ôn Noãn mới nói: "Cha, đừng đánh!"
Nếu đánh chất, vì loại người này mà phải mất đi tiên đồ của mình thì thật không đáng giá!
Dạy dỗ một chút là được.
Thấy lực đạo vừa rồi của cha nàng, chắc là chặt gãy ba cái xương sườn rồi.
Ôn Gia Thụy dừng tay, ánh mắt sắc bén dừng ở trên cái bụng hơi hơi phồng lên của phụ nhân trẻ tuổi.
Phụ nhân trẻ tuổi rụt rụt thân thể, tránh ở phía sau Tưởng thị: "Nương, người kia là ai?"
Tưởng thị nhanh chóng ngăn ở trước mặt phụ nhân trẻ tuổi, cũng là sợ tới mức run bần bật, không ngừng lui về sau, vẻ mặt hoảng sợ: "Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi, giết người thì sẽ phải đi tù!"
Ôn Gia Thụy hừ lạnh một tiếng: "Tiểu muội, hưu phuI"
Mấy năm nay tiểu muội đều phải hầu hạ hai con sói mắt trắng này!
Tưởng thị nghe xong lời này sắc mặt thay đổi, rất nhanh lại cứng cổ nói: "Hưu phu? Là hưu thê mới đúng! Mấy năm nay Ôn thị đến trứng cũng chưa sinh được một quả, Hà gia chúng tôi không hưu nàng ta đã được coi là tận tình tận nghĩa lắm rồi!"
Phụ nhân trẻ tuổi tránh ở phía sau Tưởng thị: "Đại tỷ, ta nguyện ý làm tiểu thiếp, tỷ không nên trách tướng công, hắn chỉ là lo lắng không có con thì sẽ tuyệt hậu, trăm năm sau không còn mặt mũi gặp tổ tiên mà thôi! Mà ta cũng là nữ nhân số khổ, chỉ nghĩ muốn một gia đình ấm áp! Ta sẽ không tranh với tỷ, vê sau sinh xong hài tử cũng là hài tử của tỷ, ta để nó gọi tỷ một tiếng nương."
Tròng mắt phụ nhân trẻ tuổi xoay chuyển, nghe nói Ôn thị này chịu thương chịu khó, đương nhiên không thể hưu, một kẻ không sinh nổi một quả trứng, hoa tàn ít bướm, làm sao có thể đánh thắng mình?
Giữ lại trong nhà làm nha hoàn sai sử, về sau nàng ta sẽ không cần làm bất cứ việc gì chẳng phải càng tốt?
Ôn Noãn cũng lạnh lùng liếc mắt đánh giá phụ nhân trẻ tuổi một cái, nàng liếc mắt một cái đã nhận ra phụ nhân này chính là quả phụ nàng từng gặp ở tiệm tạp hóa trong thành một tháng trước.
Hình như mọi người gọi là vợ Dương Tử?
Không nghĩ tới vợ Dương Tử cùng ông chủ tiệm tạp hóa có một chân, lại cùng Hà Hoán Hồng có một chân?
Nàng nhìn cái bụng hơi hơi phòng lên của nàng ta, khiến nàng ghê tởm đến không chịu được: "Phi! Ai là đại tỷ ngươi? Đừng gọi bậy, ngươi còn không xứng! Tiểu cô của ta cũng không đảm đương nổi vị trí nương của hài tử ngươi."
Ánh mắt tức phụ Dương Tử bất chính, trong lòng có khi là đang tính kế cái gì đó?
Ôn Noãn nghĩ lại, tiểu cô có thể bị người tính kế cái gì?
Đơn giản chính là tính tình chịu thương chịu khó cùng một thân sức lao động giá rẻ.
Người này tám chín phần mười là tính toán giữ tiểu cô ở trong nhà hầu hạ một nhà lòng lang dạ sói này!
Ôn Noãn đỡ Ôn Gia Mỹ đang dại ra, tức giận nói: "Tiểu cô, Hà gia này không thể ở lại được. Cà nhà lòng lang dạ sói! Một người giả mù giả điếc lừa người hầu hạ bọn họ không biết ngày đêm, một người trong ngoài không đồng nhất, mặt người dạ thú, còn không quản được nửa người dưới của mình, nam nhân như vậy gả cho hắn có rắm dùng? Gả chồng là để phó thác chung thân, không phải tìm chết!"
Ôn Gia Mỹ không nói chuyện.
Ôn Noãn tiếp tục nói: "Ga cho nam nhân như vậy, chịu khổ chịu nhọc còn ghê tởm chính mình! Huu hắn, chúng ta về nhà tìm người tốt hơn!"
Hà Hoán Hồng này muốn học ông Ôn sao? Nằm mơ dil Ha Hoán Hồng nằm trên mặt đất, đau đến khuôn mặt đều vặn veo, miệng đều bị đánh sưng lên, hắn nhìn Ôn Gia Mỹ, trong mắt tràn đầy hận ý, mồm miệng không rõ nói: "Tìm người tốt hơn? Phi, nàng ta là Tang Môn tỉnh, ta nguyện ý lưu nàng ta lại, là do lòng ta thiện! Còn muốn tìm người tốt hơn? Quả thật là không giữ phụ đạo! Vốn dĩ muốn cho nàng ta làm chính thê, Mi Nương làm bình thê, ta xem như đã tận tình tận nghĩa."