Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 288 - Chương 291: Xe Ngựa Đặc Chế

Chương 291: Xe Ngựa Đặc Chế Chương 291: Xe Ngựa Đặc ChếChương 291: Xe Ngựa Đặc Chế

Về đến nhà, Vương thị biết chuyện Ôn Gia Mỹ thì tức giận đến mức trực tiếp té xiu.

Khiến cho người một nhà sợ tới mức không nhẹ, ôn Noãn đang ấn huyệt, dùng mây tía, rất nhanh đã cứu bà ấy tỉnh dậy.

Vương thị tỉnh lại thì ôm Ôn Gia Mỹ khóc lớn: "Con gái đáng thương của mẹ, sao con lại khổ hơn cả mẹ..."

Người một nhà khuyên thật lâu, bà mới bình tính lại.

Vương thị lau nước mắt, cũng suy nghĩ thông suốt, không nghĩ thông thì cũng là sự thật! Không thể thay đổi được!

Bà tức giận nói: "Không sai! Chịu khổ nhọc hầu hạ gia đình nó cả đời, chưa bao giờ có được một ngày yên ổn! Còn không bằng sống một mình, nhẹ nhàng hơn! Bây giờ cũng có con rồi, đứa nhỏ trong bụng con, mẹ sẽ chăm giúp con, chờ sau này đứa nhỏ lớn rồi, con nên hưởng phúc!

Ôn Gia Mỹ cũng nghĩ thông suốt, bà cũng xót đứa nhỏ này, từ ngày kết hôn bà đã trông ngóng đứa nhỏ này! Chắc đây là lễ vật mà ông trời ban cho bà, nếu không thì bà không thể sống sót.

Sau khi nghĩ thông suốt, thế nhưng bà lại cảm thấy cả người cũng trở nên nhẹ nhàng.

Bây giờ mỗi ngày bà ở nhà mẹ đẻ làm giúp một vài công việc nhẹ nhàng, như hái rau, nhóm lửa, những việc nặng khác người trong nhà không cho bà đụng vào, ngay cả rửa rau cũng không cho bà rửa, nói thời tiết quá lạnh, miễn cho bà bị cảm lạnh.

Ngày và đêm cứ luân phiên nhau, rất nhanh đã mấy ngày trôi qua.

Chiều hôm nay, sau khi Ôn Noãn châm cứu giúp Nạp Lan Cẩn Niên, Nạp Lan Cẩn Niên dẫn nàng đi đến một cái chuồng ngựa.

Hắn đi đến trước mặt một con ngựa màu hồng đỏ: "Thích không?"

"Thích!" Ôn Noãn thành thật trả lời.

Ôn Noãn liếc mắt đã thích con ngựa này, thật sự quá đẹp!

Lông ở phần thân ngựa mang một màu hồng đỏ, nhu thuận mà như phát sáng, không có một cọng lông thừa, tròng mắt nhanh như chớp, khi nhìn người khác lộ ra một tia cảnh giác.

Nghe thấy nàng nói thích, khóe miệng Nạp Lan Cẩn Niên không tự giác mà khẽ nhếch lên.

"Nhưng mà dùng con ngựa này để kéo xe có phải quá lãng phí, quá phong tao hay không?”

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía con ngựa lớn màu nâu đứng bên cạnh: "Con ngựa này mới là con ngựa dùng để kéo xe cho cô, nó là chiến mã, khá ổn trọng, nó từng trải qua chiến sự, gặp nguy không loạn, năng lực tùy cơ ứng biến khá mạnh."

Ôn Noãn: "..."

Nghe hắn nói như thế, đây quả thật là một con ngựa tướng quân!

Dùng để kéo xe ngựa có phải quá đại tài tiểu dụng?

Nạp Lan Cẩn Niên hình như đã nhìn ra sự rối rắm của nàng, liền nói: "Con ngựa này quá già rồi, không phù hợp để làm chiến mã, kéo xe thì khá ổn."

Ôn Noãn nghe xong cũng không rối rắm, nói cảm ơn.

Nạp Lan Cẩn Niên lại dẫn nàng đi vào trong một chiếc xe ngựa đỗ ở trước mặt: "Đi lên nhìn xem thử có thích hay không."

"Nhà tôi đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa." Ngày mai nhà bọn họ sẽ vào phủ thành chuẩn bị tiếp chỉ, người một nhà đều ra ngoài, thuê xe ngựa không tiện, cho nên Ôn Noãn bảo Ôn Gia Thụy đi đặt làm một chiếc xe ngựa.

Gần đây ba huynh đệ Ôn Thuần luôn muốn đi lên phủ thành nộp công khóa, Ôn Gia Thụy cũng cảm thấy trong nhà đúng thật cần một chiếc xe ngựa.

"Một chiếc xe ngựa không đủ chỗ ngồi, hơn nữa chiếc xe ngựa này được đặt làm riêng, có biểu tượng đặc thù, còn cả biểu tượng hương quân, không thể mua được ở ngoài. Xe ngựa này cho dù có đi đến huyện nào, binh lính ở cửa thành thấy biểu tượng này, chẳng sợ nửa đêm cũng sẽ để cô đi qua."

Nạp Lan Cẩn Niên không nói, đây là xe ngựa do cục xe chế tạo, có biểu tượng độc hữu của hắn, xe ngựa như thế này toàn bộ Nạp Lan quốc không quá mười chiếc.

Ôn Noãn nghe xong, làm sao lại từ chối! Đây là giấy thông hành cả nước!

"Thập Thất ca, xe ngựa và con ngựa này bao nhiêu bạc?"

Nạp Lan Cẩn Niên: "Không cần, xe ngựa này vốn là trang bị cho hương quân. Con ngựa kia, xem như ban thưởng lầu canh, nhóm lầu canh đầu tiên đã thành công ngăn cản một đám Đột Quyết, không có bá tánh hay tài vật bị tổn thất, ngược lại còn giết được vài tên."

Hoàng huynh nói vẫn chưa biết thành quả lầu canh, ban thưởng quá lớn không hợp?

Bây giờ thấy rồi dil
Bình Luận (0)
Comment