Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 307 - Chương 310: Huống Chi Là Cửa Nhà Lao Nho Nhỏ

Chương 310: Huống Chi Là Cửa Nhà Lao Nho Nhỏ Chương 310: Huống Chi Là Cửa Nhà Lao Nho NhỏChương 310: Huống Chi Là Cửa Nhà Lao Nho Nhỏ

Trong vòng một canh giờ, Tuệ An huyện chúa và Cẩn vương trước sau vội vào thành là vì chuyện gì?

Binh lính kia cũng lắc đầu: "Không biết, cũng đừng nhiều chuyện, mau đóng cửa nhanh rồi quay về trong ổ chăn đi! Thời tiết lạnh như thế này, có còn để người ta canh giữ thành không !"

Hai người trở về trong phòng, mới vừa ôm chăn làm ấm thân thể thì cửa thành lại bị gõ.

Hai người như phát điên!

Cửa thành sắp mở rồi, không thể ở bên ngoài chờ chút được sao?

Tất nhiên bọn họ không dám mắng, lần đầu tiên mắng thì người đến là Tuệ An huyện chủ, lần thứ hai mắng là Cẩn vương tới, suýt chút nữa dọa bọn họ đái ra quần!

Lần này là ai đến nữa đây?

Vừa mở cửa hỏi, đến, là tri phủ đại nhân!

Huyện Thường Viễn quả nhiên đã xảy ra chuyện gì rồi! Cả tri phủ đại nhân cũng vội vàng chạy tới!

Sau khi hai người mở cửa, cũng không dám quay về ổ chăn nữa mà ngoan ngoãn canh giữ ở cửa thành, tránh cho bị phát hiện đang lười biếng.

Sau đó có binh lính lập tức đi thông báo cho Huyện lệnh đại nhân, hỏi là tới giờ rồi, có cân mở cửa thành ra luôn hay không.

Sau khi Ôn Noãn vào thành, nàng đã nói với gã sai vặt: "Đến địa lao gặp nhị bá."

Gã sai vặt: "Hien tại trời vẫn còn chưa sáng, đến địa lao chỉ sợ không được gặp lão gia. Trước đó tôi cũng đã đi nhưng cai ngục không cho bất cứ ai vào gặp."

Đàm thị: "Neu không thì đi tìm muội phu của ta để tìm hiểu tình hình?"

Ôn Noãn lắc đầu: "Cứ đến địa lao, có thể gặp"

Nhắc đến muội phu của Đàm thị, Ôn Noãn nhớ đến Đàm Phán Nhi, Đám Phán Nhi là con gái của mẹ kế của Đàm thị, mà Đàm lão gia không có con trai, chỉ có hai nữ nhi nên tương lai hiệu thuốc sẽ để cho hai tỷ muội.

Dựa theo lần gặp Đàm Phán Nhi ở hiệu thuốc bắc, Ôn Noãn không cho rằng mối quan hệ của hai tỷ muội này sẽ tốt.

Chuyện này còn chưa biết có sự động tay của muội phu kia không!

Gã sai vặt vừa nghĩ đến màn vừa rồi.

Nên cũng nghe theoll

Ôn Noãn tiểu thư còn có thể mở cửa thành, huống chỉ đây chỉ là cửa nhà lao nho nhỏ?!

Giờ khắc này, hắn đột nhiên vô cùng tin tưởng nàng, cảm thấy lão gia được cứu rồi!

Gã sai vặt vô cùng nghe lời, điều khiển xe ngựa đi đến hướng nha môn.

Gã sai vặt dẫn theo đám người Ôn Noãn đến địa lao đang nhốt Ôn Gia Quý.

Huyện Thường Viễn là một huyện dược liệu lớn, là một thành trì lớn, đông đúc và vô cùng giàu có.

Khoảng cách từ cổng thành đến cổng địa lao có hơi xa.

May mắn gã sai vặt mỗi năm đều cùng Ôn Gia Quý đến huyện Thường Viễn mua thuốc, nên đối với đường đi ở đây cũng hiểu rõ, cho nên chỉ tốn hai khắc đã đến bên ngoài địa lao.

Bọn họ đi lên cầu kiến. Cai ngục vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nên khá nóng nảy!

Kẻ không có óc nào lại đến thăm ngục khi trời còn chưa sáng?

Cai ngục hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, thấy đám người Ôn Noãn liền tức giận nói: 'Mấy người muốn gặp ai, trời sáng rồi hãy đến!"

Ôn Noãn lấy ra một thỏi bạc mười lượng: "Sai gia, chúng tôi muốn gặp Ôn Gia Quý."

Cai ngục thấy mười lượng bạc, đôi mắt đang nhập nhèm cũng sáng lên, nhưng vừa nghe nói muốn gặp Ôn Gia Quý, sắc mặt hắn ta đã tối sâm: "Tội phạm tử hình! Huyện lệnh đại nhân đã hạ lệnh, dù cho là kẻ nào cũng không được gặp! Cô muốn gặp thì trưa nay hãy đến đài hành quyết mà nhặt xác ông ta đi!"

Đàm thị nghe xong lời này thì cơ thể choáng váng, hôm nay đã trảm rồi sao?

Vì sao lại nhanh như vậy?

Thời gian chỉ nửa ngày, ngay cả gặp cũng không cho gặp, bọn họ còn có thể tìm được chứng cớ để cứu tướng công của bà ấy ra không?

Khuôn mặt Ôn Noãn lạnh lùng.

Từ lúc Ôn Gia Quý bị bắt đến lúc này chỉ mới một ngày hai đêm, sao đã nhanh chóng phán tử hình như vậy?

Nàng trực tiếp lấy ra lệnh bài, lạnh lùng liếc nhìn quản ngục một cái, tràn đầy khí thế nói: "Bổn huyện chủ muốn gặp người ở bên trong!"

Cai ngục bị khí thế mà Ôn Noãn phát ra làm cho khiếp sợ, hắn ta nhìn thoáng qua lệnh bài trong tay nàng, kinh ngạc vô cùng.

Hắn ta cầm lấy nhìn lần nữa phát hiện đây là thật, kinh ngạc nhìn thoáng qua Ôn Noãn, lại bị ánh mắt của nàng là cho sợ đến mức rụt đầu, nhanh chóng hành lễ kính cẩn, sau đó cho người đi vào.

Vừa cho người vào, hắn ta chợt nhớ đến lời nói của huyện lệnh đại nhân.
Bình Luận (0)
Comment