Chuong 315: Phan Gia
Chuong 315: Phan GiaChuong 315: Phan Gia
Trương Tiến Bảo thông dâm với nữ nhân, sau khi giết người lại đổ tội cho người khác, buôn bán dược giả trong quân, tội ác tày trời, vì thế niêm phong hiệu thuốc, giết người dan mạng, chém đầu thị chúng!
Đến cả khi ngồi ở trong xe ngựa trên đường về nhà, Ôn Gia Quý cũng không dám tin tưởng bản thân mình lại được thả ra nhanh như vậy!
Ông còn hỏi Đàm thị một câu, ông không phải đang nằm mơ chứ?!
Đàm thị đánh mặt ông ấy một cái, đau đến nỗi giật mình, tỉnh lại vẫn đang ngồi trên xe ngựa, mới tin tưởng đây không phải là mộng!
Đàm thị: "Tướng công, chàng cũng véo thiếp một cái đi!"
Gã sai vặt: 'Lão gia, ngài cũng véo tôi một cái đi!"
Ôn Gia Quý: "..."
Ôn gia thôn.
Một nhà Đại phòng nghĩ lại mọi chuyện thì thấy không đúng!
Bán giả dược cho quân đội, đây chính là tử tội đấy!
Nếu mà dược kia liên lụy đến tính mạng binh lính cùng sự thành bại của chiến sự, thì càng là xét nhà diệt tộc, tội lớn ngập trời!
Ôn Gia Phú khi được tiểu Chu thị nhắc nhở, đã giật mình một cái!
Uyển nhi nhà bọn họ vẫn còn đang tham gia tranh cử, tiền đồ vô lượng, tuyệt đối không thể bị huỷ hoại!
Ôn Gia Phú trở lại nhà cũ, phân tích cho ông Ôn cùng Chu thị về những hậu quả của chuyện Ôn Gia Quý.
Một câu có khả năng xét nhà diệt tộc đã dọa chết Chu thị!
"Lão nhị đang làm cái trò gì đây? Đây là muốn hại chết người sao? Ông già, phân gia đi, đoạn tuyệt quan hệ đi! Nhanh lên!" Chu thị tức muốn hộc máu nói với ông Ôn.
Ông Ôn nhíu mày, nội tâm rối bời: "Chuyện này sao có thể được! Lão đại, con nhanh nghĩ biện pháp cứu nhị đệ con ra đi!"
Ôn Gia Tường sốt ruột nói: "Nương, nhị ca tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy đâu! Nương đừng ở chỗ này thêm phiền! Chúng ta nên nghĩ cách để có thể cứu nhị ca mới được! Đại ca, huynh có nhân mạch lớn, lại quen biết huyện thừa đại nhân, huynh nhờ ông ấy hỗ trợ một chút! Đừng để cho những người của Thường Xa huyện đó cho rằng sau lưng nhị ca ta không có ail Muốn bắt nat thì bắt nạt!"
Ôn Gia Phú liếc trắng mắt nhìn Ôn Gia Tường một cái: "Đệ cho rằng đại ca ta không cứu? Đệ xem ta thành người vô nhân tính như vậy? Sáng sớm ngày hôm qua nhị đệ muội tới †ìm ta, ta lập tức đi tìm huyện thừa! Nhưng mà huyện thừa cũng không quen biết người tal"
Ôn Gia Tường không nói chuyện, lúc này nói phân gia, nói đoạn tuyệt quan hệ, không phải vô nhân tính thì là cái gil
Lúc này Tiểu Chu thị mở miệng nói: "Tam đệ làm sao biết nhị thúc là bị người hãm hại? Nếu vạn nhất không phải thì sao? Cả gia đình nhà ta đều phải chôn theo cùng! Muốn cứu nhị thúc, nhưng mà nhà chúng ta cũng không thể cả nhà đều chôn theo cùng! Vì vấn đề an toàn, ta cảm thấy phân gia rồi cứu người là cách tốt nhất! Cho dù có phân gia, chúng ta cũng vẫn là huynh đệ ruột thịt mà, không phải sao? Phân gia chẳng phân biệt cảm tình! Như vậy, nếu xảy ra tình huống không tốt, thì cả nhà chúng ta cũng không bị diệt tất cả, đúng không!"
"Không sai, vẫn muốn cứu lão nhị, nhưng chúng ta cũng phải có mạng để cứu chứ?" Ôn Gia Phú phụ họa nói! "Phân gia! Lão tam, đệ không muốn phân cũng phải phân! Ta muốn phân lão nhị ra! Lão gia tử, ông nhanh chóng đi tìm thôn trưởng, đi đăng ký, nhớ rõ ở việc đăng ký trên gia phả phải làm tốt! Ngày phân gia còn phải ghi sớm lên!"
Ông Ôn bị thuyết phục: Không sai, muốn cứu người, nhưng cũng phải có mạng để cứu!
"Lão đại, con viết công văn phân gia đi! Ngày viết là ở hơn một tháng trước, ngày mà lão tứ dọn ra ý!"
"Cha! Không thể phân!" Ôn Gia Tường không chấp nhận kêu lên một tiếng!
Ôn Gia Phú khó chịu nói: "Lão tam, chính đệ không có một đứa con, có chết cũng không sợi Nhưng mà huynh không thể nhìn con cái của huynh đều đi tìm chết được! Không phân gia, thì có khả năng toàn bộ Ôn gia chúng ta đều tuyệt tử tuyệt tôn!"
Ôn Gia Tường: "... Đệ không phải có ý này."
Điền thị cúi đầu, sờ sờ bụng mình.
Tháng này nguyệt sự của bà ấy đã muộn vài ngày, có khi nào...
Chu thị: "Đều phân, lão nhị, lão tam đều phân, như vậy mới không khiến cho người ta nghi ngời"