Chương 319: Người Nước Ngoài
Chương 319: Người Nước NgoàiChương 319: Người Nước Ngoài
Đàm thị lôi kéo tay ông: "Không sao đâu, người một nhà bình an là tốt rồi! Trong số của hồi môn được giữ lại của mẹ thiếp còn có một tiểu viện, vừa lúc khoảng thời gian trước hộ nhân gia kia không thuê, hiện tại vẫn chưa ai thuê, về sau chúng ta sẽ ở nơi đó."
Nhiều năm kiếm ăn ở dưới tay mẹ kế như vậy, bà ấy cũng mệt mỏi rồi!
Trải qua một kiếp này, bà cảm thấy bình an là tốt rồi!
"Được."
Trong cơn gió lạnh thấu xương, Ôn Gia Quý mang theo vợ con đi ở trên đường phố không có một bóng người.
Ôn Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua Đàm phủ.
Đã không còn hiệu thuốc, đã không còn Đàm phủ.
Về sau các nàng làm sao bây giờ?
Có thể còn thảm hơn so với nhà tứ thúc hay không?
Không, Noãn nhi là huyện chúa, nhà bọn họ hiện tại không thảm!
Cuối cùng thì đã giúp người nào chuyện quan trọng gì?
Ngày hôm sau, người một nhà lôi kéo xe đẩy tay đi trấn trên mua đồ ăn, chuẩn bị cho ngày mai mời khách ăn tiệc mừng nhà mới.
Hai người đi vào chợ phiên mua rất nhiều rau xanh cùng củ cải, sau đó lại đến cửa hàng thịt heo kéo hai đầu heo đã đặt trước về nhà, sau đó lại cùng ông chủ tiệm cá đặt trước hai mươi con cá trắm cỏ to, bảo ông ấy ngày mai hừng đông thì đưa đến nhà.
Mua xong đồ ăn, Ôn Noãn nói: "Cha, đi tiệm tạp hóa mua chút dầu muối cùng gạo."
"Được."
Bọn họ mang theo tổng cộng hai chiếc xe đẩy tay, đều là do Ôn Thuần cùng Ôn Hậu đẩy.
Trấn trên có hai tiệm tạp hoá, một nhà là Chúc gia, một nhà là Lâm gia.
Chúc gia khá lớn, nhưng mà từ sau khi Ôn Noãn bị từ hôn, thì hiện tại tất nhiên là sẽ không đi đến nhà Chúc gia, đang định đến nhà Lâm gia.
Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thuy không đẩy xe đẩy tay nên đi ở phía trước.
Bà nội Chúc gia thấy hai người đi qua lập tức nhiệt tình nói: "Gia Thụy, Ôn Noãn, mấy cháu muốn mua đồ gì sao? Mau tới đây, ta bán rẻ cho các cháu”.
Bà nội Chúc gia Phương Hữu Bạc là bạn thân Vương thị, rất thích tính tình một nhà Ôn Gia Thụy.
"Dì Bạc." Ôn Gia Thụy chần chờ một chút rồi cũng đi lên trước, có lễ chào hỏi.
"Bà nội Phương." Ôn Noãn cũng chào một tiếng.
"Đây không phải Noãn nhi sao, thân thể khoẻ chưa? Tốt, tốt, tốt...' Vậy việc hôn nhân của con bé cùng cháu trai có phải có thể hay không...
Mẫu thân Chúc Trấn Hiên vừa nghe thấy thế, sắc mặt thay đổi đi ra: "Nương, tướng công tìm người, bảo người nhanh chóng đi đến."
Phương thị nghe xong thì nói với Ôn Gia Thụy: "Các cháu cứ tùy tiện chọn, mẹ Trấn Hiên, con để cho Gia Thụy bọn họ bằng giá nhập hàng nhé. Mẹ đi rất nhanh sẽ trở lại."
Thuận tiện đưa Trấn Hiên ra nhìn xem hiện tại Noãn nhi đã khỏe lại rồi! Phương thị vội vàng đi vào.
Dương thị liếc mắt đánh giá Ôn Noãn một cái từ đầu đến chân, ánh mắt mit mờ: "Các ngươi tới mua đồ gì? Mọi thứ trong cửa hàng của ta đều có giá rất cao! Giá nhập hàng cũng cao, đến lúc đó đừng ngại đắt, đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi."
Lại muốn nhân cơ hội tới lấy lòng mẹ chồng của mình, quấn lấy con trai của mình? Chiếm lấy chút tiện nghi của nhà mình sao?
Không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không có đâu!
Mắt Ôn Noãn trợn trắng, cãi cũng không thèm cãi lại bà ta, lôi kéo Ôn Gia Thụy đi về phía tiệm tạp hoá Lâm gia ở phía đối diện.
Dương thị phi một tiếng, ngồi ở trên quầy hàng, thật sự muốn nhìn bọn họ mua cái gì, Lâm gia có thể cho bọn họ nợ số lượng lớn hay không.
Ôn Noãn chọn hai trăm cân gạo thượng đẳng, 50 cân bột mì, dau muối tương dấm, đậu phộng, hạt dưa, quả khô, ... những cái đó cũng mua một túi to.
Lúc này ôn Thuần cùng Ôn Hậu đẩy xe đẩy tay đi tới ngoài cửa.
Chưởng quầy cửa hàng cùng tiểu nhị nhiệt tình giúp bọn hắn nhấc đồ lên trên xe đẩy tay.
Dương thi:
Sau đó bà ta lại nghĩ đến có thể trong thôn có người làm hi sự, bọn họ đang hỗ trợ mua đồ ăn!
Nhưng mà bỏ lỡ một mối làm ăn lớn như vậy, Dương thị cũng đau lòng, thâm mắng một câu: "Thật là đồ sói mắt trắng, trước kia đến nhà mình mua đồ, mẹ chồng của mình toàn bán rẻ cho nhà hắn, hiện tại mua nhiều đồ như vậy, lại cố ý đến cửa hàng nhà người khác! Đúng là không nên nuôi dưỡng loại sói mắt trắng này!"
Lúc này một người tóc vàng mắt xanh đi đến, mở túi ra cho Phương thị xem đồ bên trong, bô bô nói một đống ngôn ngữ lạ.
Tâm trạng Dương thị không tốt, không kiên nhẫn xua xua tay: "Đi, đi, đi, ta không mual"
Ôn Noãn nghe thấy có người nói tiếng Anh, kinh ngạc mà nhìn sang.