Chuong 322: Hop Tac 1
Chuong 322: Hop Tac 1Chuong 322: Hop Tac 1
"Là Tứ đệ saol" Đàm thị có hơi lúng túng nói.
"Sao lại thế này? Nhị ca đâu?" Ôn Gia Thụy nhìn cánh cửa Đàm gia đang đóng chặt, nhíu mày hỏi.
"Chàng ấy đi tìm việc rồi". Đàm thị khom lưng nhặt quần áo bỏ vào trong rương.
Ôn Gia Quý đi tìm việc làm, bây giờ hiệu thuốc bị niêm phong, sau khi phân gia cũng không có đồng ruộng, bạc trên người bọn họ cũng không còn bao nhiêu, ở trên trấn, củi gạo mắm muối đều phải dùng bạc mua, không tìm việc làm, chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn gì mà ăn.
Ôn Thiến cũng đặt nhặt quần áo rơi trên mặt đất.
Ôn Noãn đi qua đó nhặt giúp mấy bộ quần áo trên đất nhét vào rương, sau đó đặt lên trên xe đẩy.
"Tìm việc? Tìm việc gì?"
"Hiệu thuốc bị niêm phong." Đàm thị giải thích đơn giản một chút.
Ôn Gia Thụy cũng biết một ít về tình hình nhà bà, không có gì để giấu giếm.
Nhà bà mẹ kế làm chủ, cha bà chỉ có hai đứa con gái, cha bà lại rất thích Đàm Mong Nhi, sau này hiệu thuốc cũng để lại cho Đàm Mong Nhi, cho nên Trương Tiến Bảo là con rể đến ở rể.
Đáng tiếc Trương Tiến Bảo không biết kinh doanh.
Vậy nên cha mới bảo chồng bà đến xử lý giúp công việc kinh doanh của hiệu thuốc.
Bây giờ Trương Tiến Bảo bị chém đầu, hiệu thuốc bị niêm phong. Đàm Mong Nhi và mẹ kế hận bà gần chết, đuổi bà ra ngoài cũng là chuyện bình thường.
Ôn Gia Thụy nghe nói bị mẹ kế đuổi ra, ông thở dài, đúng là nhà nào cũng có chuyện khó nói!
"Vậy bây giờ cả gia đình tẩu ở đâu? Nhà mới của đệ vừa xây xong, dọn về nhà đệ ở đi!"
"Không cần, mẹ tẩu có để lại cho tẩu một căn nhà nhỏ, nhà tẩu dọn về đó ở."
Đã dọn hết quần áo trên mặt đất, Ôn Noãn lập tức nói: "Cha, đưa nhị bá mẫu về nhà trước đi rồi nói saul"
Vì thế đoàn người lại quay đầu, đi đến căn nhà mà Đàm thị đang ở.
Ôn Linh đang quét tước vệ sinh cho căn nhà.
Thấy Ôn Gia Thụy và đám người Ôn Noãn xách rương đi vào thì hơi kinh ngạc, nàng thả cái chổi xuống, nhanh chóng rót cho bọn họ mấy ly nước, ngoan ngoãn nói: "Tứ thúc, Noãn nhỉ, nhị ca, tam ca, mời mọi người uống nước.'
Ôn Gia Thụy đặt cái rương gỗ vào một góc, mới nhận lấy ly nước: "Linh nhi càng ngày càng hiểu chuyện."
Ôn Linh cười cười, nàng liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái.
Ôn Noãn đang cúi đầu uống nước, không nhìn rõ biểu cảm.
Lúc này Ôn Gia Quý đi vào với vẻ mặt mệt mỏi, thấy nhóm người Ôn Gia Thụy ở đây, hơi kinh ngạc: "Sao tứ đệ lại đến đây?"
Sao tứ đệ biết mình dọn đến đây ở?
"Vừa khéo gặp nhị tẩu, nên đi đến đây. Nhị ca tìm được việc chưa?"
"Chưa, cuối năm, rất nhiều cửa hàng không nhận người, chờ năm sau lại tính tiếp!" Hôm nay ông đi đến rất nhiều cửa hàng hỏi chưởng quầy có tuyển người hay không, ai cũng nói không tuyển.
Ông định ra bến tàu làm cu li trước, rồi từ từ tìm.
Ôn Noãn đặt ly trà xuống: "Nhị bá không cần tìm nữa, năm sau nhà cháu chuẩn bị mở một y quán, hai ta hợp tác đi!"
Ôn Gia Quý làm chưởng quầy trong hiệu thuốc đã nhiều năm, rất quen thuộc với các loại dược liệu, Ôn Noãn cảm thấy nếu mở y quán hợp tác với ông ấy thì không thể tốt hơn.
Người một nhà nghe xong đều nhìn về phía Ôn Noãn đầy kinh ngạc.
Ôn Noãn không nhanh không chậm nói: "Nhị bá, cháu phải chiếm tiện nhi của nhị bá. Cháu chi bạc mua cửa hàng, thu mua dược liệu, nhị bá phụ trách việc quản lý. Số bạc kiếm được chúng ta chia đôi. Người làm ở hiệu thuốc Cát Tường trước kia, nếu nhị bá cảm thấy ai hữu dụng thì có thể mời về tiệm thuốc mới làm."
Ôn Linh nhìn Ôn Noãn đầy kinh ngạc, chia nhau một nửa? Vậy không phải sau này nhà bọn họ sẽ kiếm được càng nhiều bạc sao?
Hiệu thuốc là nơi rất dễ kiếm bạc, điều này thì Ôn Linh biết.
Lúc trước quản lý hiệu thuốc giúp ông ngoại, một tháng chỉ lấy mấy lượng bạc, còn phải nộp cho bà nội hơn một nửa, nhà bọn họ chẳng còn bao nhiêu bạc.