Chương 335: Chỉ Là Vô Tâm
Chương 335: Chỉ Là Vô TâmChương 335: Chỉ Là Vô Tâm
"Lão tứ, mau đổi thức ăn đi!" Ôn Gia Phú vẫy tay với Ôn Gia Thụy ở cách đó không xa.
Ôn Gia Thụy đã đi tới, ở bên cạnh cười làm lành nói: "Các vị là không thích món ăn đại ca tôi chuẩn bị à, tôi bảo người thu dọn rồi đổi món ăn khác nhé".
Vừa lúc Nạp Lan Cẩn Niên đi ngang qua, hắn nghe được lời này thì dừng bước chân, lạnh nhạt nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn: "Thức ăn phong phú như vậy, các vị cũng ăn không quen sao? Quả nhiên là người giàu nhất một vùng, ăn quen sơn trân hải vị! Xem ra vừa rồi hai mươi vạn lượng là..."
Mấy chữ còn ít vẫn chưa kịp nói ra, một bàn người đã gật đầu thật mạnh: "Ăn quen, ngày thường chúng tôi cũng đều ăn cơm canh đạm bạc, đâu có được ăn ngon như vậy!"
"Đúng vậy, đúng, đúng, cơm tất niên nhà tôi còn không phong phú như thế này ấy chứ!"
Một bàn người điên cuồng bắt đầu gắp đồ ăn nhét vào trong miệng.
Ôn Gia Phú:
Xong rồi, lần này ông ta thật sự đắc tội nặng với người tal
Nạp Lan Cẩn Niên trở về vị trí của mình ngồi xuống, hắn quay đầu nhìn về phương hướng nào đó.
Ôn Noãn ở bàn giữa nhìn rõ mọi chuyện xảy ra ở bên kia, mắt phượng của nàng hiện lên chút ý cười.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn nàng một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Âu Dương Hoài An nhìn những người ngồi bàn huyện thừa đại nhân kia với ánh mắt đồng tính.
Hắn ta thu hồi ánh mắt, vừa lúc nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Nạp Lan Cẩn Niên, giống như gặp quỷ vậy!
Người này thế mà lại thật lòng mỉm cười?
Nhưng mà nghĩ đến vừa rồi Nạp Lan Cẩn Niên động môi một chút là có 80 vạn lượng bạc trắng, nếu hắn ta cũng nói hai câu là có tám mươi vạn lượng bạc trắng thì hắn ta nằm mơ cũng sẽ cười!
Bên bàn nữ bên này, vốn dĩ huyện thừa phu nhân định quăng đôi đũa rồi chạy lấy người, nhưng thấy tướng công của mình không dám hừ dù chỉ là một chữ, bà ta chỉ có thể nén giận cúi đầu ăn cơm.
Ôn Noãn liếc mắt nhìn tiểu Chu thị một cái, rũ đôi mắt xuống, che khuất ý cười nồng đậm trong đáy mắt.
Dám trêu nhà bọn họ, vậy phải gánh vác được hậu quải
Có một số người làm thế nào cũng không nhớ lâu được?
Bữa tiệc dọn nhà mới này cả khách lẫn chủ đều ăn rất vui vẻ, trên bàn cũng không còn thức ăn thừa!
Bữa tiệc dọn nhà mới này có người ăn đến khổ không nói nổi, thật sự là như ăn hoàng liên!
Sau khi ăn xong, Ôn Gia Phú và tiểu Chu thị cúi đầu tiễn người ra ngoài!
Ông Ôn nhìn thấy đại nhi tử của mình cẩn thận cúi đầu khom lưng xin lỗi với khách, trong lòng ông ấy rất đau xót, suýt chút nữa đã rơi nước mắt. Ông ấy không nhịn được mà đi qua nói với Ôn Gia Thụy: "Lão tứ, nếu đồ ăn con chuẩn bị tốt hơn đồ ăn tửu lầu của đại ca con mang đến đây, tại sao con không nói cho đại ca con biết! Như vậy không phải là hại đại ca con đắc tội với người ta sao? Con xem đại ca con mất hết mặt mũi, đầu cũng không nâng lên được kìal"
Ôn Noãn tiễn đám người Lương Tử Vận rời đi, trở về thì đúng lúc nghe được lời nói này, nàng nói: "Ông nội, đại bá đưa hai bàn bàn tiệc đến đây, nếu hôm nay thức ăn nhà chúng cháu chuẩn bị không tốt bằng đại bá, vậy đại bá có nghĩ đến tất cả khách sẽ nghĩ nhà chúng cháu thế nào không? Sau khi mọi người ăn tiệc xong, bọn họ sẽ nói chúng cháu như thế nào?"
Ông Ôn: "..." Đương nhiên là các loại lời nói khó nghe đều có thể nói ral
"Cho nên, ngay từ đầu đại bá không làm như vậy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra! Đại bá kinh doanh tửu lầu lớn như vậy, chẳng lẽ đại bá không biết trong yến tiệc xuất hiện món ăn khác nhau sẽ mang đến hậu quả gì sao? Việc này đừng trách cha cháu, cha cháu không có sail Ngay từ đầu cha cháu cũng không đồng ý để đại bá dùng thức ăn đại bá mang đến, là đại bá kiên trì muốn dùng! Chẳng qua là hại người cuối cùng thành hại mình mà thôi!"
Ông Ôn: "..."
"Đại bá của cháu sơ ý, chắc chắn hắn chỉ là vô tâm (không cố tình )."