Chương 338: Tiểu Cô Nương Thật Hào Phóng
Chương 338: Tiểu Cô Nương Thật Hào PhóngChương 338: Tiểu Cô Nương Thật Hào Phóng
Nạp Lan Cẩn Niên vô sỉ chỉ vào Phong Niệm Trần: "Cái cuối cùng là hắn ăn! Hắn ăn khá nhiều!"
Lần đầu tiên Phong Niệm Trần nhìn thấy một nữ hài vì một miếng ăn mà khóc lóc, hắn cũng luống cuống: "Đừng khóc! Không phải là vì nó quá ngon hay sao, tôi không kiêm chế được! Phong ca ca giúp muội đi hái thêm một chút ngải cứu, giúp muội xay bột nếp, được không?"
Ôn Nhiên lau nước mắt: "Ngoài ruộng đã hết rau ngải cứu rồi! Bị người ta hái sạch rồi!"
Sọt rau ngải cứu này của cô bé còn không đủ làm một cái bánh!
"Nơi này không có, nhưng chắc chắn đồng ruộng ở nơi khác sẽ có, đi! Tôi dẫn muội đi, muội nói cho tôi mấy thứ này là được, tôi đi hái!"
"Huynh nói đó!"
"Tôi nói!"
Vì thế Phong Niệm Trần cưỡi ngựa dẫn theo Ôn Nhiên đi khắp nơi tìm ngải cứu.
Đến chiều tối, bọn họ hái được một bao tải to trở vel
Hơn nữa mấy ngày kế tiếp cũng mỗi ngày mang theo một bao tải ngải cứu trở về!
Hơn nữa hắn còn hứa hẹn sau này mỗi năm đều cho đưa một bao tải ngải cứu cho cô bé.
Ôn Nhiên hào phóng tha thứ cho hắn!
Phong Niệm Trần thở phào nhẹ nhõm một hơi: Tiểu cô nương thật hào phóng!
Sắp vào tháng chạp, ngày hôm nay ánh mặt trời đẹp, thời tiết ấm áp hơn không ít.
Ôn Noãn trở về căn nhà bằng trúc nhìn xem lúa ươm lớn như thế nào rồi.
Căn nhà bằng trúc vẫn chưa được dỡ bỏ.
Người một nhà rất có tình cảm với căn nhà này, không nỡ phá bỏ.
Chỉ xây tường vây cao vây vào chung với nhà mới, xem như một cái sân khác dùng để trồng rau dưa dưỡng sinh.
Chuồng gà, chuồng heo, chuồng bò, chuồng ngựa nuôi dưỡng các loại gia xúc gia cầm đều được xây dựng ở chỗ này.
Vừa lúc dùng căn nhà bằng trúc cất chứa nông cụ và các đồ lặt vặt, cũng có thể dùng để nghỉ ngơi sau khi lao động mệt nhọc.
Còn có thể hong thịt khô, làm đồ ăn ở chỗ này, khá tiện ích.
Lúa ươm đã cao hơn không ít, có thể cấy mạ.
Ôn Noãn nói với Ôn Gia Thụy đang phủ một lớp rơm rạ trong căn nhà bằng trúc: "Cha, người sửa sang lại mẫu ruộng tốt kia đi! Đã đến lúc cấy mạ rồi."
"Được!"
Buổi chiều, Ôn Gia Thụy dẫn theo ba nhi tử, làm theo yêu cầu của Ôn Noãn, sửa sang lại đồng ruộng.
Người trong thôn thấy vậy, đến hỏi ông trồng cái gì, nghe ông nói là cấy mạ, mọi người đều cảm thấy ông điên rồi!
Lúa mì vụ đông thì còn nghe nói ở nơi khác có người trồng trọt, còn lúa nước mùa đông? Ôn Gia Thụy đây là nhiều bạc đến mức không biết tiêu đi đâu à, sao có thể lãng phí hạt giống lương thực như vậy!
Ôn Gia Thụy cũng không để ý người khác nói cái gì, ông dùng bò cày ruộng, qua ngày hôm sau, mấy cha con gánh mấy chục gánh nước ở trong sông làm thành ruộng nước. Ngô thị, Vương thị và mấy tỷ muội Ôn Noãn đã nhổ mạ trong đất lên.
Ngô thị dẫn theo ba nữ nhi mỗi người gánh một gánh vận chuyển cây mạ ra đồng ruộng.
Vương thị ở tại trong nhà nấu cơm.
Ba tỷ muội cuốn ống quân lên, chuẩn bị xuống ruộng cấy mạ.
Ôn Gia Thụy vội chạy tới ngăn cản: "Không cần các con, Yến Nương, bà mau dẫn mấy đứa nhỏ về nhà nấu cơm đi! Thời tiết quá lạnh, ngâm mình ở trong nước không tốt cho sức khỏe. Ta và mấy người Thuần nhi làm là được."
Ngô thị cũng biết nữ tử ngâm mình trong nước lạnh ngày mùa đông không tốt, vội kêu gọi mấy nữ nhi: "Chúng ta vê nhà đi!"
Ôn Noãn bèn nói: "Mẹ, chúng ta trở về căn nhà bằng trúc sửa sang làm ra một mảnh ruộng lúa nước đi, không cần quá lớn, con muốn làm ruộng thí nghiệm."
"Được."
"Xới đất lên là được, phần còn lại đợi cha làm xong mẫu ruộng này rồi trở về làm." Ôn Gia Thụy dặn dò.
"Được." Ngô thị đồng ý.
Mấy người trở về nhà sửa sang một mảnh đất, bờ ruộng đắp lên khá cao, gánh mấy gánh nước, làm thành ruộng nước, chờ mấy cha con Ôn Gia Thụy làm xong mẫu ruộng kia trở về lại cấy mạ.
Một phần ruộng này, Ôn Noãn dự định sẽ xử lý giữ ấm trong lúc thời tiết lạnh nhất.