Chương 347: Mọi Người Đều Có, Đừng Nói Là Ta Không Có
Chương 347: Mọi Người Đều Có, Đừng Nói Là Ta Không CóChương 347: Mọi Người Đều Có, Đừng Nói Là Ta Không Có
Biểu cảm của nàng ấy kinh ngạc: "Đây là mua? Quá quý trọng, tỷ không thể nhận được. Muội cùng mấy tỷ muội Nhu Nhi tự mình dùng đi!"
Ngô Tịnh Mỹ trả lại cho Ôn Noãn.
Lôi thị thấy hoa lụa kia thì mắt đều sáng lên, duỗi tay ra đoạt lấy: "Tịnh Mỹ không cần, thì cho nhị thẩm đi!"
Tay Ôn Noãn vỗ một cái, cái nắp hộp trang sức khép lại, vừa lúc kẹp lấy tay Lôi thị, đau đến mức bà ta phải kêu lên.
Vừa rút tay ra đã thấy bị kẹp bẹp, hơn nữa còn nhanh chóng bị đen đi.
"Noãn nhi, đây là ngươi muốn kẹp bep tay ta sao?"
Vẻ mặt Ôn Noãn xin lỗi: "Nhị mợ, thật xin lỗi! Cháu không biết mợ sẽ duỗi tay ra lấy. Những cái hoa lụa và châu hoa này đều là cho cô nương dùng!"
Ôn Noãn nhét hộp trang sức đã khép lại vào trong lòng ngực Ngô Tịnh Mỹ: "Biểu tỷ nhận đi! Nhà muội vẫn còn."
Không biết có phải Nạp Lan Cẩn Niên đã mua hết toàn bộ hoa lụa cùng châu hoa ở kinh thành hay không, ngày đó nàng mở một cái rương trong đó ra, bên trong tất cả đều là hoa lụa, cho dù mỗi ngày đeo một đóa, thì nàng có thể đeo đến mười năm tám năm cũng sẽ không trùng loại!
Ôn Noãn lại thúc giục mọi người đi mặc thử quần áo một chút, nhìn xem có hợp hay không.
Lôi thị lật mở tay nải, bên trong chỉ còn lại có một bộ quần áo nhỏ, bà ta nhìn về phía Ôn Noãn: "Noãn nhi, quần áo của ta đâu? Mỗi người đều có, đừng nói là không có phần của ta nhé?"
Ôn Noãn cười nói: "Sao có thể! Mọi người đều có mài"
Nàng là người sẽ làm ra loại chuyện mang tai mang tiếng như này sao?
Ôn Noãn đưa một bộ quần áo cuối cùng màu xanh ngọc, còn đính lông cho bà ta: "Đây là bộ quần áo mới cháu mua cho nhị mợt”
Bộ quần áo này rất đẹp đẽ, Lôi thị cũng rất thích! Nhưng mà bà ta cầm lấy rồi so thử lên người một chút.
Thân thể của bà ta lớn hơn gấp đôi so với bộ quần áo kial
Có mua hai bộ quần áo như vậy ghép vào với nhau, thì bà ta cũng không mặc vừa.
"Noãn nhi, quân áo này là cháu mua cho ta? Cháu nói đùa sao!"
Nha đầu chết tiệt kia không muốn mua quần áo cho mình, còn cố ý nhục nhã mình sao?
Ôn Noãn vừa thấy vẻ mặt kinh ngạc: "Nhị mợ, thật sự xin lỗi, là cháu dựa theo kích cỡ mà mẫu thân cháu đã ghi chép lại. Làm sao lại nhỏ hơn nhiều như vậy?"
Ngô thị nghe xong kinh ngạc nói: 'Kích cỡ gì?"
Ôn Noãn lấy ra một mảnh giấy: "Day không phải là nương ghi lại kích cỡ một nhà nhà ngoại sao? Cháu dựa theo tờ giấy này để mua."
Ngô thị nhận lấy, vừa thấy thì bật cười nói: "Đây là từ rất nhiêu năm trước. Khi đó nhị mo con vừa mới ga đến đây không lâu, còn chưa như bây giờ. Tóm lại hiện tại kích cỡ không đúng rồi!"
Sau khi Lôi thị gả đến đây, ăn ngon, ở sướng, còn không làm việc, mấy năm nay cân nặng cứ thế thẳng tắp bay lên.
Vẻ mặt Ôn Noãn xin lỗi: "Con không biết! Thấy mẫu thân dựa vào kích cỡ trên giấy này mà làm quần áo cho ông ngoại cùng bà ngoại, con lại tưởng là cái kích cỡ này! Sau đó cũng nhặt mấy bộ trang phục dựa theo kích cỡ này. Nhị mợ, lần sau cháu lại mua cho mợ nhé!" Ôn Noãn lấy lại quần áo từ trong tay bà ta: "Cái này mợ không vừa người, vậy thì cho đại cữu nương đi!"
Lôi thị nắm chặt quần áo trong tay, cho Diệp thị sao? Quần áo này có giá ít nhất cũng một vài lượng bạc! Làm sao có thể cho được!
"Không cần, ta giữ lại cho khuê nữ tai"
Nhị cữu vừa mới đổi quần áo mới ra xong, rất vừa người, liền đoạt lấy quần áo, liếc trắng mắt nhìn Lôi thị một cái: "Bà có khuê nữ sao?"
"Ta chuẩn bị sinh một khuê nữ!"
Ngô Khải Nghiệp không thèm cãi lại bà ta, còn sinh nữa sao? Ông còn đang muốn hưu bà ta đây!
Ngô Khải Nghiệp cầm quần áo đưa cho Ôn Noãn: "Noãn nhi không cần mua cho bà ấy, bà ấy ngoài ăn ra thì chính là ngủ, ăn thì nhiêu, mà làm thì ít, một tháng tăng lên một vòng, mỗi tháng đều phải mặc quần áo mới! Cháu vĩnh viễn không mua được quần áo vừa người bà ấy đâu!"