Chuong 357: Cut
Chuong 357: CutChuong 357: Cut
Ngô Cảnh Hoan hoảng sợi
"Cha sẽ không giết mẹ đấy chứ?"
Ngô Cảnh Chí: "Cha sẽ không làm việc đó."
Sau khi Cảnh Chí và Cảnh Hoan uống thuốc thì đã tỉnh lại.
Nghe tiếng khóc la của Ngô thị, giờ phút này trong lòng hai người vừa rối rắm vừa bất lực, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Đó là mẹ của mình, nhưng mà quá xấu tính rồi! Người trong nhà không cần bà ấy nữa!
Bọn họ nên làm sao đây?
"Ca, chúng ta có giúp mẹ không?” Cảnh Hoan hỏi.
"Không giúp." Cảnh Chí lý trí nói.
Khi cậu tỉnh lại nhìn thấy cha ngồi trông bọn họ, đôi mắt cũng đỏ lên.
Thấy cậu mở to mắt thì quay đầu lại lau nước mắt.
Cha nói đàn ông đổ máu không đổ lệ! Nhưng cha lại khóc.
Không ai thương xót cho cha cậu, cậu xót!
Ngày đó ở trong thư phòng của Thuần nhi nghe hắn kể một câu chuyện xưa về đại nghĩa diệt thân.
Người mẹ Lôi thị này, thật ra bọn họ cũng không có nhiều tình cảm lắm, bởi vì từ nhỏ đến lớn, bà không bao giờ quan tâm đến bọn họ.
Lần này tiểu cữu còn bắt bọn họ, còn mẹ thì trộm sạch đồ trong nhà.
Ông nội tức giận đến mức suýt chút nữa ngất xiul
Tình cảm của trẻ con rất đơn giản, ai đối xử tốt với chúng nó, chúng nó sẽ thân thiết với người đó.
Lần này Lôi thị thật quá đáng!
Cậu không muốn cha chìm trong đau khổ nữa.
Không muốn gia đình xảy ra chuyện!
Cậu không giúp!
Cửa mở ra.
"Tướng công, rốt cuộc chàng cũng ra rồi!" Lôi thị nói với vẻ mặt vui vẻ.
Trương thị xông ra ngoài nhanh hơn cả Ngô Khải Nghiệp, kéo lấy đầu tóc Lôi thị, dùng sức tát vào mặt bà ta mấy cái tát: "Cút! Đừng đứng khóc trước cửa nhà tai"
Trương thị lôi kéo tóc của Lôi thị, kéo thân thể mập mạp của bà ta, lê ra ngoài đường.
Nhưng mà không thể kéo được!
Lôi thị ngã xuống đất:
"A-! Mẹ, đừng như thết Con biết sai rồi! A, tướng công cứu tai"
Trương thị lại đá cho bà ta mấy đá: "Cô cái thứ yêu tinh tai họa này, cô có cút đi hay không! Đừng hòng gây họa cho cháu trai của tan nữa! Nhà của ta!"
Trương thị dùng sức lôi kéo đầu tóc của Lôi thị, kéo bà ta đi. Lôi thị đau đến mức kêu ngao ngao, nhưng không dám đánh trả: "Me, con không dám nữa! Mẹ, mẹ tha thứ cho con di
"Cút! Không cut tôi chém hai chân của bà!" Lúc này Ngô Khải Nghiệp cam dao chẻ củi, vung về phía cặp đùi thô của bà tai
Lôi thị bị dọa choáng váng, nhanh chóng co chân lại, giày cũng bị chém hư, mau chóng trốn đi, mu bàn chân đau nhức.
Ngô Khải Nghiệp lại vung cây đao lên, Lôi thị sợ tới mức nhấc chân đá văng cây đao đang chém về phía này, cũng không biết thân thể mập mạp này lấy đâu ra sự linh hoạt, nhanh chóng bò dậy, tránh sau một thân cây cách đó không xa.
"Tướng công, ta biết sai rồi! Không có lần sau! Thật, chàng tin ta!"
"Cút! Cút! Cút! Bà cút cho tôi! Sau này đừng đến nhà tôi nữa! Nếu không nhìn thấy một lần thì tôi chém một lần!" Ngô Khải Nghiệp nổi điên đuổi theo bà ta để chémI
Cây long nhãn kia cũng bị ông chém đứt!
Lôi thị chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của Ngô Khải Nghiệp.
Bị dọa choáng váng!
Cất bước chạy đi, hoảng tới mức không nhìn đường!
Thẳng đến khi chạy được một quãng xa, không cẩn thận trượt chân, thân thể mập mạp ngã thật mạnh xuống mảnh ruộng ven đường.
Cơn đau tận óc truyên đến từ mắt cá chân!
Bà ta không thấy Ngô Khải Diệp đuổi theo nữa, mới ngồi trên ruộng gào khóc!
Bà ta thề, lần sau sẽ không làm như thế nữa!
Lôi thị vẫn ngồi ngoài ruộng một mình khóc như cũ, đa số những lời thốt ra toàn là những lời hối cải.
Thẳng đến nửa đêm trời đổ mưa lạnh, bà ta lạnh đến mức không chịu nổi mới khập khiễng quay về nhà mẹ đẻ.
Trương thị ném xuống một dum tóc, nói với Ngô Khải Diệp đang đi về phía này: "Mặc kệ cô ta! Đừng mềm lòng! Không còn cách cứu chữa!"
"Con biết." Ngô Khải Nghiệp trầm trọng nói, trực tiếp vê phòng.
Trương thị đóng chặt cửa.