Chương 360: Muốn Ăn Dê Nướng Nguyên Con
Chương 360: Muốn Ăn Dê Nướng Nguyên ConChương 360: Muốn Ăn Dê Nướng Nguyên Con
Kiếp trước khi Ôn Noãn học năm nhất, nàng rất mê chế tác gốm sứ, chơi một năm, đọc rất nhiều sách, bản thân cũng thử làm rất nhiều đợt thí nghiệm, nhuân nhuyễn đủ loại công nghệ trong chế tác gốm sứ.
Ở triều đại này nghề làm gốm sứ cũng rất phát triển, nhiều đồ sứ tinh mỹ xuất hiện, như sứ Thanh Hoa, đồ sứ có hoa văn màu cũng có.
Có rất nhiêu xưởng nhỏ sản xuất đồ sứ, nhưng tinh mỹ, độc đáo như sứ Thanh Hoa, sứ có hoa văn màu lại do hai đại thế gia nắm giữ đứng đầu!
Trong giới gốm sứ nó được gọi là Nam Thanh Bắc Màu.
Phương Nam, Thanh gia nổi tiếng với sứ Thanh Hoa, phương Bắc là Thái gia nổi tiếng với hậu thế bằng hoa văn màu trên gốm sứ.
Ôn Noãn không định cạnh tranh với bọn họ, nàng chuẩn bị dùng màu Pháp Lang tạo ra tên tuổiI
Nhưng mà tất cả cứ chờ đến năm sau rồi nói.
Lúc bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác thời điểm cuối năm càng ngày càng gân.
Thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, nhưng mà vẫn chưa có đợt tuyết nào.
Chiều chiều, Ôn Noãn vẫn lên núi trị tay cho Nạp Lan Cẩn Niên như cũ.
Bởi vì gần đây Ôn Noãn cứ cách ngày lại dùng mây tfa để trị liệu cho hắn một lần, tay của hắn đã khôi phục tri giác, thậm chí có thể vận động một cách linh hoạt.
"Tay huynh đã khỏe lại rồi, sau này không cần châm cứu nữa. Ngày mai tôi không lên núi nữa". Ôn Noãn rút cây châm cuối cùng ra, tiêu độc rồi đặt xuống.
Nhanh như thế?
Nạp Lan Cẩn Niên: "Tôi vẫn cảm thấy chẳng có chút sức lực nào. Nếu không cô châm cứu thêm mấy ngày nữa?”
Ôn Noãn trừng hắn một cái, người này bị châm tới nghiện rồi sao?
"Đó là do ngày nào huynh cũng cột chặt nó lại, nó không thể động đậy được! Cơ bắp không được rèn luyện, đương nhiên sẽ không khỏe lại được. Buổi tối trước khi huynh đi ngủ, lén luyện tập một chút, rất nhanh sẽ khôi phục như thường."
Nạp Lan Cẩn Niên không nói chuyện.
"Tôi đi đây, ngày mai không đến, huynh uống thêm mấy ngày thuốc là được."
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua đồng hồ cát, thời gian vẫn còn sớm.
Nạp Lan Cẩn Niên: "Đêm nay tôi muốn ăn dê nướng nguyên con."
Ôn Noãn nhíu mày, người này gần đây có hơi bắt bẻ, luôn gọi món, mấy ngày hôm trước, ngày nào cũng đòi ăn cá hầm cải chua, ăn cá thì thôi, nhưng con cá kia phải được câu từ trong hồ lên, hại nàng ngày nào cũng phải ngồi câu cá bên hồ với hắn.
Ăn nhiều cá hầm cải chua tới mức cho vào miệng nàng cũng thấy nhạt nhẽo, kháng nghị không ăn nữa.
Sau đó hắn lại sửa miệng đòi ăn tôm, nên là những ngày tiếp theo ngày nào cũng phải đi bắt tôm với hắn!
Bắt tôm càng thảm hại hơn! Một con tôm nhỏ như thế, ngươi nói thử xem phải câu bao lâu mới đủ một đĩa?
Người này còn làm không biết mệt!
Trước kia rõ ràng nấu cái gì hắn ăn cái đó, không khó hầu hạ như thết
Bây giờ ghét ăn tôm rồi thì lại đến lượt muốn ăn dê? "Không có dê nguyên con, trong nhà chỉ còn một cái chân dê, để tôi nướng thịt chân dê cho huynh ăn!" Ôn Noãn nói xong đi ra mật thất.
Nạp Lan Cẩn Niên đi theo, nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ muốn ăn dê nướng nguyên con, không muốn ăn chân dê."
Ôn Noãn thiếu chút nữa mắng cha mắng mẹ, chân dê chẳng lẽ không phải là con dê sao?
"Bây giờ không còn có dê để mua, ngày mai là ngày hội ở trấn trên, đến lúc đó tôi sẽ đi mua rồi nướng cho huynh!"
"Trong núi hẳn là có, có thể vào núi săn một con."
Vào núi đi săn?
Hai mắt Ôn Noãn sáng lên: "Nhưng tôi không biết giết dê, huynh biết sao?"
Nạp Lan Cẩn Niên hơi nhếch lên khóe miệng: "Tôi không biết, nhưng Lâm Phong lại biết."
Lâm Phong: '...'
Hắn lại không phải đồ tể, sao, có, thể, biết, giết, dê?
Chủ tử nghĩ hắn tinh thông mười tám ban võ nghệ sao?
Lâm Phong muốn nói hắn không biết, nhưng Nạp Lan Cẩn Niên lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái.
Lâm Phong: "!I"
"Thôi được rồi, vậy chúng ta nhanh vào núi đi săn đi! Đi sớm vê sớm."
"Được."
Phong Niệm Trần lúc này duỗi người đi vào, vừa nghe những lời này, tinh thần run lên: "Đi săn ư? Tôi cũng muốn đi!"
Ôn Noãn: "Được nhai"
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng liếc nhìn người nào đó một cái!
Phong Niệm Trần: "..."