Chương 36: Manh Đất Phúc
Chương 36: Manh Đất PhúcChương 36: Manh Đất Phúc
Ôn Noãn: "Yên tâm, mẹ để lại rất nhiều, mỗi loại tỷ chỉ lấy hai ba viên, số hạt giống còn lại đã đủ dùng cho năm sau rồi. Muội không muốn ăn rau dưa tươi xanh vào mùa đông sao? Hơn nữa trồng được rau dưa trái mùa thì mùa đông chúng ta còn có thể đem đi bán, kiếm chút bạc."
Vừa nghe có thể kiếm được bạc, Ôn Nhiên trừng lớn đôi mắt, tò mò hỏi: "Tam tỷ, có phải trong mộng của tỷ những người đó cũng trồng được rau dưa mùa đông rồi bán kiếm bạc không? Tỷ có cách đúng không?"
Ôn Noãn: "..."
Không ngờ cái cớ giấc mộng kia lại dùng tốt như vậy!
Hai người đi ra ngoài, Ôn Nhiên nhìn thấy một mảnh đất trồng rau xanh mượt, mới nhớ tới chính mình muốn nói gì, kích động nói: "Tam tỷ, tỷ nhìn đất trồng rau đi!"
Ôn Noãn cũng kích động nói: "Muội hiện tại mới phát hiện sao! Vừa rồi khi tỷ tỉnh lại đã phát hiện, tỷ còn tưới nước cho chúng nói"
"Chiều nay khi muội vừa đi ra ngoài, chúng nó không phải như vậy! Sao mới đó đã lớn như vậy rồi?"
"Sao tỷ biết được, hẳn là do mảnh đất này màu mỹ, hơn nữa ánh mặt trời tốt, chúng ta tưới đủ nước, cho nên rau xanh mới sinh trưởng tốt! Cái cuốc ở đâu rồi? Chúng ta nhanh trông những loại rau này thôi, nói không chừng cũng lớn nhanh!"
Ôn Noãn nói lảng sang chuyện khác.
Ôn Nhiên nghe xong cũng cảm thấy hẳn là như vậy, cô bé lôi kéo Ôn Noãn đi qua: "Ở ngay bên cạnh nhà."
Hai người tìm một khoảng đất trống sau nhà, cùng nhau ra sức cào đất.
Ôn Noãn đánh giá mảnh đất trống: Mướp hương trồng ở góc tường bên cạnh là được, đến lúc đó dây leo trực tiếp bò theo hàng rào tre, không cần dựng giàn.
Dây leo khổ qua, đậu que này đó không dài như bí đao bí đỏ, hai người cào xới hai mảnh đất nhỏ, một mảnh trông khổ qua, một mảnh trồng đậu que, đợi chúng nó cao khoảng 30cm lại làm giàn.
Bí đỏ cùng bí đao có thể sinh trưởng trên mặt đất, chẳng qua cần nơi lớn hơn một chút. Hai người tùy tiện tìm một góc.
Dưa hồ lô tốt nhất làm một cái lều, vì vậy Ôn Noãn đem hạt giống dưa hồ lô trồng ở góc tường phòng sau, đến lúc đó làm giàn cũng tiện.
Khi hai người trông xong thì trời cũng đã gần tối, người nhà đều đã trở về, thấy rau trong sân đã lớn như vậy liền xúm lại xem.
Vương thị: 'Kỳ quái, chiều nay ra ngoài rau dưa vẫn như buổi sáng, tại sao chỉ mới một buổi chiêu đã lớn như vậy? Nhìn giống như sắp ăn được rồi!"
Ôn Gia Thuy thấy đất còn ẩm ướt: "Ai tưới nước?"
Ngô thị thấy Ôn Noãn cùng Ôn Nhiên đi tới, lập tức hỏi: "Nhiên nhi, là con tưới nước cho đất trồng rau sao? Con tưới nước gì vậy?"
"Là Tam tỷ tưới nước! Con đi mò ốc nước ngọt trở vê liên thấy rau đã lớn như vậy rồi." Nàng nghĩ ốc nước ngọt có thể ăn, nên muốn mò nhiều một chút, ngày mai người một nhà cũng có thể ăn no.
Ôn Noãn tỏ ra cũng không biết chuyện gì: "Con ngủ dậy đã thấy rau dưa lớn như vậy, con thấy nó lớn mau, nên lấy nước trong lu tưới cho chúng nó một chút."
Ngô thị trừng mắt liếc nhìn Ôn Nhiên: "Con lại xuống sông?"
Ôn Nhiên kéo tay áo Ngô thị lấy lòng cười nói: 'Không có, con chỉ ở bờ sông thôi." "Bờ sông cũng không được!" Ngô thị nói một câu rồi thôi, thật sự thì tất cả sự chú ý đều bị những cây rau dưa phát triển điên cuồng này hấp dẫn.
Mọi người đều đang suy nghĩ vì sao rau dưa trong nhà lại lớn nhanh như vậy.
Ôn Lạc thuận miệng nói: "Có lẽ là do mảnh đất này có phúc, ông trời muốn giúp chúng ta! Từ khi Tam tỷ chuyển đến nơi này, thân thể càng ngày càng tốt, hiện tại ngay cả rau dưa trong đất cũng lớn nhanh."
Ôn Hậu sờ sờ cằm: "Nói không chừng thật là như vậy! Nếu là như vậy thì thật tốt quá!"
Mấy ngày nữa rau xanh có thể lớn, bọn họ chỉ ăn rau xanh cũng không cần đói bụng!
Ôn Gia Thụy không tin, nhưng trừ nguyên nhân này ra, ông không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Vương thị: "Việc này không cần nói ra bên ngoài! Về sau nhất định phải đóng chặt cửa, đất trồng rau không thể bị người phát hiện!"
Vẻ mặt Ôn Gia Thụy cũng nghiêm túc, vết sẹo trên mặt càng thêm khủng bố: "Ngày mai con sẽ chém một ít cây trúc rào quanh mảnh đất trồng rau này".
Như vậy dù có mở cửa thì người ngoài cũng không nhìn thấy rau dưa bên trong mọc như thế nào.